Vương Hạo Thần đang muốn tiếp tục hành động, lại phát hiện Ngọc Tiêu Phong đệ tử ở trong linh tuyền đã toàn bộ đi ra.
Không phải chứ ? Nhanh như vậy liền chịu thua rồi ?
Ngô Lam cùng mấy vị Ngọc Tiêu Phong đệ tử bàn bạc hồi lâu, sau đó mới đi tới trước mặt Vương Hạo Thần, vẻ mặt không mấy đẹp đẽ nói :
- Vương Hạo Thần, ngươi muốn như thế nào ?
- Chịu bàn điều kiện rồi ?
Xem ra hành động vừa rồi quả nhiên rất có hiệu quả.
Cứ như vậy ngay từ đầu không phải tốt sao ? Nhất định phải ăn chút đau khổ mới chịu . . .
Ta cũng rất mệt a !
Vương Hạo Thần ngoài cười nhưng trong không cười, nói ngắn gọn :
- Năm thành !
Ngô Lam cắn răng nói :
-Quá nhiều ! Bốn thành ?
- Vậy liền quên đi, tại hạ còn muốn luyện kiếm đâu !
- Ngươi không nên quá phận ! Nếu như chúng ta thật liều mạng, song phương không ai chiếm được chỗ tốt !
- Các ngươi liều mạng ta liền chạy a !
- . . . Chúng ta nhiều người như vậy, năm thành thật sự không đủ phân chia !
- Đó là chuyện của các ngươi ! Hai bên đều xuất lực, ta cảm thấy chia năm năm rất công bằng !
Ngô Lam im lặng, lại đối với mấy vị Ngọc Tiêu phong đệ tử truyền âm một thoáng, chần chờ hồi lâu mới đáp :
- Có thể !
Nàng cũng không có cách nào, tiếp tục như vậy, không ai được lợi, đối phương biểu hiện ra thực lực đầy đủ khiến nàng kiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-the-vu-than/1203478/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.