🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Đến mà không trả lễ thì không hay !
Vương Hạo Thần khẽ cười, đồng dạng rút kiếm hướng về phía Lục Như m bổ đi ra.
Sau khi đột phá, Vương Hạo Thần đối với thực lực của mình vẫn có chút hiếu kỳ, lúc này có người đến gây sự với hắn, hắn cũng không ngại giao thủ với đối phương một chút, thuận tiện kiểm nghiệm thực lực.
Lục Như Âm vừa rồi đánh ra một kiếm kia về sau liền không tiếp tục chú ý Vương Hạo Thần, theo nàng người sau chỉ có Tứ Tinh Vũ Sư tu vi, không có cách nào đỡ được một kiếm của nàng, lúc này nhất định đã trọng thương không chịu nổi.
Lâm Cốc và Triệu Thế Hùng trước đó có nhìn thấy nàng dị động, tuy rằng không thích nàng hành động tự tìm phiền toái, bất quá cũng không có lên tiếng, dù sao không liên quan gì đến bọn hắn.
Ai biết chỉ chừng mấy giây sau, liền có một đạo kiếm khí hướng Lục Như Âm bắn tới.
Lục Như Âm giật mình, lập tức vung kiếm chém vỡ đạo kiếm khí kia.
Với tu vi của Lục Như Âm, công kích cỡ này không làm khó được nàng.
- Không có chuyện gì liền công kích người khác, ngươi thật đúng là rất rảnh rỗi a ?
Vương Hạo Thần hướng bên này đi tới, cười lạnh nhìn Lục Như Âm nói.
Hắn tuy rằng không muốn phiền phức, thế nhưng hắn cũng không phải dạng người khiếp nhược, chính người khác tìm mình gây chuyện, chẳng lẽ còn nhịn ?
Nếu đối phương thực lực ở trong phạm vi hắn có thể đối phó mà còn nhịn, thì đó không phải là cẩn thận, mà là kém cỏi, lòng dạ đàn bà !
Nếu đối phương thực lực mạnh hơn hắn . . . vậy hiện tại quên đi, sau này tính sổ cũng không muộn.
Hiện tại trước mắt tuy rằng thực lực của mấy người kia rất mạnh, nhưng cũng chưa đến mức khiến Vương Hạo Thần phải không đánh mà chạy.
Lại nói, hắn cũng muốn mượn tay mấy người này thử thực lực của mình đâu.
Lục Như Âm hơi nhíu mày, không có lập tức mở miệng, không hiểu vì sao, nàng lại từ trên người Vương Hạo Thần cảm giác được một loại nguy hiểm khí tức.
Nàng tính cảnh giác rất mạnh, cho dù cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, thế nhưng nàng cũng sẽ không khinh thị đối phương quá mức.
- Vương Hạo Thần, chẳng lẽ ngươi quên đệ đệ của ta là Lục Phong ?
Lục Như Âm lạnh lùng nói.
Vương Hạo Thần ban đầu vốn dĩ không nhận ra Lục Như Âm, lúc này nghe nàng nói vậy, mới cảm thấy nàng dung mạo và Lục Phong quá thật có mấy phần tương tự, hắn cũng đã từng gặp qua nàng một lần.
Thật là khéo, Vương Hạo Thần ta sớm muộn cũng tìm các ngươi tính sổ, thật không ngờ Lục Như m ngươi lại tìm đến cửa trước.
- Ha ha ! Ngươi không nói ta cũng quên mất, tên Lục Phong kia còn có một cái tỷ tỷ ! Chỉ là không biết, nếu như ngay cả ngươi cũng bị ta đập chết, liệu hắn còn có ai để dựa vào hay không ?
Vương Hạo Thần từng chữ lạnh như băng nói ra, trong mắt đã có lãnh ý trỗi dậy.
Lục Phong trước kia ba lần bốn lượt tìm hắn gây chuyện, sau đó lại dẫn người đi giết hắn, trong lòng Vương Hạo Thần sớm đã đối với người này hận thấu xương, nếu không phải Lục Phong cũng là Thiên Sinh Môn đệ tử, Vương Hạo Thần sớm đã xách kiếm đi tới chặt phăng cái đầu chó của hắn.
Lục Phong, là một trong những người hiếm hoi mà Vương Hạo Thần sinh tâm phải giết, không phải vì đối phương là kẻ khiến hắn phải e ngại, chỉ đơn thuần là, hắn muốn Lục Phong chết !
Bởi vì Lục Như Âm là Lục Phong tỷ tỷ, vì thế Vương Hạo Thần đối với nàng ngay từ đầu đã có ác cảm rất lớn, lúc này gặp trực tiếp lại càng thêm rõ ràng, hai tỷ đệ này vốn là cá mè một lứa, căn bản không cần nhân từ.
Nếu như có cơ hội, đúng là nên giết đi cho đỡ ngứa mắt !
- Tiểu tử, ngươi quá ngông cuồng !
Nghe được lời nói của Vương Hạo Thần, Lục Như Âm sắc mặt vốn dĩ đã lạnh nay lại càng như phủ lên một tầng băng sương.
Nàng đã động nộ !
Lâm Cốc và Triệu Thế Hùng ở một bên cũng kinh ngạc nhìn xem Vương Hạo Thần, một cái Tứ Tinh Vũ Sư lại dám mở miệng sỉ nhục Bát Tinh Vũ Sư cường giả như vậy, nếu không phải có năng lực tự vệ, thì chính là loại người ngông cuồng ngu xuẩn.
Chỉ là người trước mắt nhìn thế nào cũng không giống một tên ngu.
- Ngươi tự tìm cực khổ, cũng đừng trách ta !
Lục Như Âm đâm ra một kiếm, tử quang hiện ra, nhanh đến không nhìn rõ.
Nếu là Vương Hạo Thần tu vi vẫn là Nhị Tinh Vũ Sư, có lẽ rất khó theo kịp tốc độ của nàng, bất quá hắn lúc này đã là Tứ Tinh Vũ Sư, tuy rằng chưa thực sự ổn định, nhưng thực lực đã tăng lên rất nhiều không thể nghi ngờ.
Hắn lúc này, căn bản không e ngại Lục Như Âm !
- Bang !
Đúng lúc này, lại có đạo thân ảnh xuất hiện ở phía Vương Hạo Thần, một chưởng đánh tan công kích của Lục Như Âm.
- Sở Thanh Tiêu, ngươi tự thân cũng khó giữ, còn muốn cứu người ?
Lục Như Âm bực bội đối với người đến nói.
Sở Thanh Tiêu một đầu tóc xanh như hải dương bước ra, không có để ý đến Lục Như m, mà đối với Vương Hạo Thần ngắn gọn nói :
- Ngươi đi trước, chuyện này ngươi không nhúng tay vào được !
Vương Hạo Thần khẽ nhếch miệng, xem ra là người trước mắt thấy mình chỉ có tu vi Tứ Tinh Vũ Sư nên mới cho rằng mình không thực lực không đủ a.
Vương Hạo Thần đang muốn nói mấy câu, lại phát hiện màu tóc của người này có chút quen thuộc, thậm chí ngay cả dung mạo của đối phương, hắn tựa hồ cũng không phải là lần đầu nhìn thấy.
- Tam sư huynh ?
Vương Hạo Thần ở trong trí nhớ lục lọi một hồi, sau đó mới có chút không dám xác định nhìn Sở Thanh Tiêu nói.
Vương Hạo Thần và Sở Thanh Tiêu trên danh nghĩa cùng là Minh Thiên Phong đệ tử, thế nhưng trên thực tế lại chỉ mới gặp nhau đúng một lần, ở giữa ấn tượng phi thường nhạt, thậm chí có thể nói, trong ký ức của Vương Hạo Thần gần như không có vị tam sư huynh này.
Nếu không phải mái tóc màu xanh của Sở Thanh Tiêu quả thực quá dễ nhớ, hắn cũng không chắc chính mình có thể nghĩ tới đối phương hay không.
Sở Thanh Tiêu hơi nhíu mày, quay đầu lại lần nữa nhìn kỹ Vương Hạo Thần dung mạo, cuối cùng mặc dù cũng nhận ra vài nét quen thuộc, thế nhưng thực sự là không nhớ ra đối phương là ai.
Bất quá, đối phương vừa gọi hắn một tiếng “ Tam sư huynh “, vậy hẳn cũng là Minh Thiên Phong đệ tử, chỉ là hắn thật không nhớ mình lại có vị sư đệ như vậy.
Không đúng, Sở Thanh Tiêu nhớ ra được, chính mình tựa hồ còn có một cái tiểu sư đệ, chỉ là hắn nhiều năm qua không có mấy khi ở tông môn, dường như chỉ mới gặp qua người sau một lần, ấn tượng phi thường nhạt, lúc này nhớ lại, người trước mắt tựa hồ mặc dù so với tiểu sư đệ trong trí nhớ của hắn đã khác rất nhiều, bất quá chung quy vẫn có những nét tương đồng.
- Ngươi là . . . tiểu sư đệ ?
Sở Thanh Tiêu kinh ngạc nói.
- Là ta !
Vương Hạo Thần gật đầu.
Thật là hắn ?
Sở Thanh Tiêu trong lòng cảm khái, nhớ lại năm đó mình gặp qua Vương Hạo Thần, đối phương chỉ là một cái tuổi còn rất nhỏ tiểu hài tử, được sư nương Nhạc Thi Dao vô cùng cưng chiều, tự mình dẫn đi gặp hắn, còn ở trước mặt hắn ngây ngô gọi một tiếng sư huynh.
Đó là tất cả ký ức của hắn về lần đầu hai người gặp nhau.
Nhiều năm sau, Sở Thanh Tiêu trở lại Minh Thiên Phong có dịp gặp tiểu sư muội Tiêu Ngọc Huyên, người sau cũng có nhắc về vị tiểu sư đệ này, nàng nói hắn không thể tu luyện, bị xem là tông môn đệ nhất phế vật, hoàn cảnh có thể nói là cực thảm.
Bất quá, tiểu sư đệ một cái không có tu vi chi nhân lại đến Đệ Thất Phong làm gì ?
- Chờ một chút !
Người này chỗ nào là một cái không có tu vi ? Hắn rõ ràng là đạt tới Tứ Tinh Vũ Sư cảnh giới, hơn nữa còn là ở độ tuổi trẻ như vậy, làm gì có bộ dáng một cái phế nhân ?
Bất quá Sở Thanh Tiêu không phải người thích nhiều lời, hắn chỉ là có chút ngạc nhiên, sau đó cũng không để ý, càng không mở miệng hỏi thăm.
Dù sao đối với hắn, Vương Hạo Thần là phế nhân hay không không có gì đặc biệt, đương nhiên, nếu là đối phương thực sự có thể tu luyện, vì thế hắn cũng xem đó là một chuyện tốt.
- Vương Hạo Thần, trước kia nghe nói ngươi là một cái phế vật không thể tu luyện ! Xem ra đây đều lời đồn nhảm, hoặc là nói, tiểu tử ngươi che giấu quá sâu ?
Lục Như Âm lúc này cũng đã nhớ ra chuyện của Vương Hạo Thần, không khỏi cười lạnh nói.
Không có cách, trước đây Vương Hạo Thần một mực không thể tu luyện, lại có thể ở lại Thiên Sinh Môn nhiều năm như vậy, ở trong tông môn sớm đã thành một cái giai thoại, có thể nói là người người đều biết, hắn cũng “ vinh dự “ được phong tặng danh hiệu Thiên Sinh Môn trong lịch sử đệ nhất phế vật.
Dù sao năm đó chuyện Vương Hạo Thần được lục đại phong chủ tranh dành cũng không phải là cái gì bí mật, chính vì thế việc hắn sau này không thể tu luyện mới càng trở thành một cái trò cười lớn cho những người khác.
Chỉ là Lục Như Âm như thế nào cũng không thể liên hệ Vương Hạo Thần hiện tại với một cái phế nhân không thể tu luyện của Minh Thiên Phong kia, lấy tu vi cùng độ tuổi của Vương Hạo Thần hiện tại, tuy rằng không phải độc nhất vô nhị trong tông môn, thế nhưng cũng đã có thể tính là thiên tài trong thiên tài.
Trước đó Lục Như Âm tuy rằng cảm thấy Vương Hạo Thần cái tên này có chút quen tai, nàng trong lòng tuy có hoài nghi, thế nhưng vẫn không thể tin được, lúc này nhìn thấy Sở Thanh Tiêu và Vương Hạo Thần nói chuyện mới dám khẳng định suy đoán của mình.
Chính vì thế, bây giờ nàng tuyệt đối không tin cái lời đồn Vương Hạo Thần không thể tu luyện kia, cho dù chuyện này là thật, thì hắn khẳng định từ nhiều năm trước sớm đã tìm được biện pháp xử lý, nếu không một thân tu vi hiện tại của hắn là từ đâu mà có ?
Lục Như Âm tuyệt đối không tin Vương Hạo Thần là chỉ trong thời gian nửa năm một năm từ chỗ không có nửa điểm tu vi xông lên tới Tứ Tinh Vũ Sư cảnh giới.
Cái này quá mức hư cấu, cho dù là Thiên Sinh Môn trong lịch sử đệ nhất thiên tài Trương Thanh Khuê cũng không có tốc độ tu luyện đáng sợ như vậy.
Lâm Cốc và Triệu Thế Hùng một bên cũng kinh dị nhìn xem Vương Hạo Thần, trong lòng tự nhủ lời đồn xưa nay không thể tin.
Tên trước mắt mẹ nó chỗ nào là một cái phế nhân không có tu vi ?
Đám người kia mắt đều mù hết rồi sao ?
Nếu hắn là phế nhân, vậy mấy người chúng ta còn tính là cái gì ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.