Vu Kỳ không biết đã có người chú ý đến chuyện của hắn, mà cho dù có biết hắn cũng không quan tâm, bởi vì trong mắt hắn bây giờ chỉ có dục vọng, cùng càng nhiều hơn là oán hận và bạo ngược. Hắn đau khổ truy cầu Lâm Vũ Hinh nhiều năm, kết cục lại bị nàng từ chối, từ yêu sinh hận mà trả thù nàng, đáng tiếc kết quả lại chỉ là tự tìm nhục nhã, bị nàng biến thành trò cười trong mắt người khác. Ông trời có mắt, hôm nay để nàng rơi vào tay hắn, hắn tuyệt đối không cần cái gì linh tuyền hay cơ duyên, toàn bộ thời gian còn lại hắn nhất định phải để cho nàng sống không bằng chết, phát tiết tất cả lửa hận bấy lâu nay. - Tiện nhân, ngươi rốt cuộc cũng có ngày nay ! Vu Kỳ nhe răng cười, bắt đầu tiến lại gần Lâm Vũ Hinh, bạo ngược chi ý trong mắt ngày càng đậm. - Vu Kỳ ! Ta cảnh cáo ngươi, chỉ cần ngươi dám đụng vào ta, sau này ta tự có cách khiến ngươi không có đất chôn thây ! Ép hổ nhảy tường, Lâm Vũ Hinh không năng lực phản kháng, chỉ có thể hướng Vu Kỳ hung hăng nói. - Ba ! Nàng vừa mới dứt lời, liền bị Vu Kỳ giáng cho cái tát thật mạng, lúc này Lâm Vũ Hinh không có hộ thể nguyên khí, vì thế trực tiếp bị đối phương đánh cho choáng váng, khóe miệng tràn ra máu tươi, kém chút ngất đi. - Đã rơi vào tay ta còn dám mạnh miệng ! Ngươi tốt nhất là hi vọng chính mình không bị ta chơi chết mới tốt ! Vu Kỳ cười lạnh một tiếng, hắn lúc này sao có thể lui bước, nhìn vào thân thể chỗ lồi chỗ lõm của Lâm Vũ Hinh, trong lòng tà hỏa lập tức đại thịnh, hai tay nhanh chóng dán lên người nàng, hung hăng đem y phục trên người nàng xé nát, để lộ ra da thịt trắng hồng ở bên trong. Bởi vì động tác của hắn quá mạnh, khiến cho mỗi lần y phục bị xé rách đều khiến cho da thịt trên người Lâm Vũ Hinh đau rát khó nhịn. - Tên súc sinh nhà ngươi . . . ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi . . . Lâm Vũ Hinh hai mắt đỏ rực, không gì sánh được căm hận nhìn Vu Kỳ nói, nếu như là ánh mắt có thể giết người mà nói, người sau sớm đã chết cả trăm lần. Bất kỳ nữ nhân nào bị xâm phạm sự trong sạch của mình, đều sẽ không gì sánh được điên cuồng. Đáng tiếc Lâm Vũ Hinh căn bản không có chút sức lực nào vùng vẫy, trong lòng nàng sớm đã tuyệt vọng, thậm chí có chút ý định buông xuôi. Nàng là một cái nữ nhân mạnh mẽ, tâm cơ rất sâu, thế nhưng khi lâm vào hoàn cảnh này cũng hoàn toàn không có biện pháp, ngoại trừ buông tay cam chịu tựa hồ đã không có lựa chọn khác. Lấy đạo tâm của Lâm Vũ Hinh, khóe mắt vào lúc này cũng không nhịn được mà tuôn ra hai dòng nước mắt. Thấy nàng rơi lệ, Vu Kỳ tựa hồ càng thêm kích thích, động tác nơi tay càng thêm điên cuồng, y phục trên người nàng đều nhanh bị hắn xé rách hết. - Thả nàng ! Đúng lúc Vu Kỳ đang muốn được đà tiến tới, từ sau lưng hắn bỗng nhiên có một đạo thanh âm lành lạnh vang lên, khiến cho hắn giật nảy mình. Giật mình qua đi, Vu Kỳ trong mắt lập tức có sát ý phun trào, đám khốn kiếp kia, lại muốn xen vào chuyện cả hắn ? Chán sống sao ? - Con mẹ nó ! Chuyện của lão tử ngươi cũng dám xen vào ? Vu Kỳ đằng đằng sát khí quay đầu lại, thế nhưng lại phát hiện một gương mặt lạ lẫm, không khỏi ngẩn người. Lâm Vũ Hinh vốn dĩ đã tuyệt vọng, không nghĩ tới vào lúc này lại có người xuất hiện, trong lòng không khỏi sinh ra một tia hi vọng, trong lúc cuồng hỉ, lại không nhận ra thanh âm kia có chút quen tai. Phải đến khi Vu Kỳ dừng lại, nàng mới có cơ hội nhìn thấy dung mạo của người đến, cả người theo đó lập tức cứng đờ, có chút không dám tin vào mắt mình. Như thế nào lại là hắn ? Nàng cũng không có quên, chính mình rơi vào hoàn cảnh này là do ai ban tặng, vì thế nàng làm sao cũng không có nghĩ tới, lúc này người đến cứu mình lại là Vương Hạo Thần. Lâm Vũ Hinh từng giao thủ với Vương Hạo Thần, biết rõ hắn không phải là cái gì thiện nam tín nữ, càng không phải là kẻ biết thương hoa tiếc ngọc, vì thế nàng mới càng không hiểu hắn vì cái gì lại đến cứu nàng. - Ta nói, thả nàng ! Vương Hạo Thần lạnh lùng nhìn Vu Kỳ nói. Nói thật, hắn tuy rằng không phải người hảo tâm hay bụng dạ rộng rãi, thế nhưng hắn đối với loại người như Vu Kỳ vẫn là có chút nhìn không thuận mắt. Không đến mức chán ghét, chỉ đơn giản là không muốn tiếp xúc với y. - Tiểu tử, muốn làm anh hùng cũng phải thực lực mới được ! Ngươi có bản lĩnh cứu nàng sao ? Vu Kỳ âm trầm cười, hắn đã nhìn ra, đối phương tu vi võ đạo chỉ có Nhị Tinh Vũ Sư, căn bản không bằng hắn, sao có thể khiến hắn kiêng kị ? - Đối phó ngươi . . . đúng là không có vấn đề ! Vương Hạo Thần nhàn nhạt nói, một chưởng bỗng nhiên đánh ra, lấy tốc độ Vu Kỳ không thể theo kịp đánh mạnh lên ngực hắn. - Ngươi . . . Vu Kỳ không nghĩ tới đối phương hỉ nộ vô thường, nhanh như vậy liền động thủ, căn bản không nhìn rõ Vương Hạo Thần là như thế nào xuất thủ, cả người gặp trọng kích bị đập bay ra ngoài. - Tên khốn kiếp vô liêm sỉ nhà ngươi . . . ngươi . . . vậy mà đánh lén ta ! Vu Kỳ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, lửa giận công tâm, không nhịn được gào thét nói. Vương Hạo Thần không để ý đến hắn, nói đùa, trên chiến trường kết quả thắng bại mới là quan trọng, đánh lén hay không có quan hệ gì ? Cái gì tinh thần thượng võ đều vứt cho chó ăn đi, hắn không cần ! Lại nói, cho dù chính diện đối đầu, Vu Kỳ cũng không phải đối thủ của hắn, cần gì phải lãng phí thời gian. Vương Hạo Thần đi đến trước mặt Lâm Vũ Hinh, lấy ra một chiếc khăn lớn trùm lên người nàng, từ đầu đến cuối không có nhìn nàng chút nào. Lâm Vũ Hinh im lặng dùng khăn che đi cảnh xuân trên người, trong lòng tương đương phức tạp. Nàng cũng không biết lúc này chính mình đang nghĩ gì. - Đi thôi ! Vương Hạo Thần không để ý đến suy nghĩ của nàng, nhanh chóng cúi người đem nàng ôm lấy, sau đó cất bước rời khỏi nơi này. Lâm Vũ Hinh lần đầu tiên bị nam tử xa lạ ôm, thân thể theo bản năng có chút cứng ngắc, thế nhưng nàng cũng không có phản kháng, ngược lại im lặng để hắn tùy tiện. Dù sao lúc này nàng muốn tự đi cũng không được, cũng đành để hắn chiếm chút tiện nghi. - Muốn đi ! Ngươi có hỏi qua ta sao ? Vu Kỳ bị người khác ngó lơ, trong lòng nổi giận đùng đùng, trong khoảnh khắc liền đè xuống thương thế, cưỡng ép xuất chiêu muốn ngăn lại Vương Hạo Thần rời đi. - Lôi Điện Chi Mâu ! Vu Kỳ gầm nhẹ một tiếng, hắn là tinh thần lực võ giả, võ kỹ mà hắn sử dụng cũng là tinh thần lực võ kỹ, uy lực bộc phát ra tuyệt đối không tầm thường. Chính xác mà nói, tinh thần lực võ kỹ, đã không thể gọi là võ kỹ, mà nên gọi là pháp thuật. Chỉ thấy thiên địa linh khí xung quanh Vu Kỳ nhanh chóng hướng về phía hắn tập trung đi qua, mà trên đỉnh đầu hắn lúc này, bắt đầu xuất hiện từng sợi màu tím lôi điện, mà Vu Kỳ hai tay lại không ngừng kết ấn, đem vô số đạo lôi điện ngưng kết thành một đầu hung tợn lôi điện trường mâu, lập tức hướng Vương Hạo Thần công kích mà đến. - Đây là vũ kỹ gì ? Vương Hạo Thần chưa từng buông lỏng cảnh giác đối với Vu Kỳ, chỉ là khi thấy đối phương thi triển ra loại pháp thuật thuộc về tinh thần lực võ giả này, liền cảm thấy tương đương lạ lẫm. Võ đạo võ giả và tinh thần lực võ giả khác biệt quá lớn, Vương Hạo Thần lại chưa từng cùng tinh thần lực võ giả giao thủ, vì thế căn bản đối với bọn họ không hiểu rõ chút nào. Đương nhiên, không hiểu rõ là không hiểu rõ, Vương Hạo Thần thực lực y nguyên vẫn còn ở đó, Vu Kỳ công kích không để cho hắn cảm giác được uy hiếp. - Phá ! Vương Hạo Thần một tay dẫn theo Diệu Nhật Kiếm, bổ ra một đạo lăng lệ bá đạo kiếm khí, đem lôi điện trường mâu chém nát. Vu Kỳ sớm đã thu hồi lòng khinh thị, ngược lại biết rõ chính mình gặp phải cường địch hiếm có, vì thế không còn tiếp tục bảo lưu, đem tinh thần lực toàn bộ thả ra ngoài, điều động đến càng nhiều thiên địa linh khí. - Lôi Điện Tôn Giả ! Bàng bạc thiên địa linh khí cuồn cuộn tập trung lại cùng một chỗ, ngưng tụ ra một đầu to lớn lôi điện cự nhân hư ảnh. Lôi điện cự nhân trên thân mặc chiến giáp, trên tay cầm lấy một thanh chiến phủ trầm trọng, khí thế không gì sánh được cường đại, hai tay nâng lên chiến phủ hướng Vương Hạo Thần đỉnh đầu đập xuống. Vương Hạo Thần hơi nhíu mày, lập tức vung kiếm lên chặn lại. Bởi vì trong tay còn có Lâm Vũ Hinh, Vương Hạo Thần khi chiến đấu đúng là gặp vướng víu không nhỏ, chiến lực căn bản không có cách nào toàn lực phát huy, ngoài việc chỉ có thể dùng một tay cầm kiếm chiến đấu, ngay cả thân pháp đều bị ảnh hưởng không nhỏ, tốc độ giảm mạnh trên diện rộng. - Đang ! Đang ! Đang ! Lôi điện cự nhân điên cuồng vung xuống cự phủ, mà Vương Hạo Thần thì tương đương bị động, bị đánh cho phải không ngừng lui về phía sau. Xảy ra chuyện như vậy, ngoài nguyên nhân chính là vì Vương Hạo Thần không thể dùng toàn lực còn là bởi vì Vu Kỳ thực lực có chút mạnh ngoài dự đoán. Luận thực lực mà nói, nếu như là cận chiến, võ đạo võ giả có thể dễ dàng một đường đánh bẹp tinh thần lực võ giả, thế nhưng nếu như là chiến đấu tầm xa, vậy tinh thần lực võ giả thường sẽ chiếm ưu thế cực lớn, thậm chí có thể hoàn toàn nghiền ép võ đạo võ giả. Vu Kỳ tinh thần lực tại trong cấp 6 vốn có thể tính là đỉnh tiêm tồn tại, lúc này thi triển ra pháp thuật mạnh nhất của mình là Lôi Điện Tôn Giả, hơn nữa còn dùng phương pháp chiến đấu tầm xa, hắn về cơ bản là có lòng tin có thể trong thời gian ngắn miễn cưỡng cùng một tên Ngũ Tinh Vũ Sư đánh một trận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]