Chương trước
Chương sau
Trong căn phòng, khắp nơi đều có hoan ái mùi vị, còn có hơi thở nặng nhọc của hai thân ảnh đang dán sát vào nhau.
Vương Hạo Thần động tác từ đầu đến cuối không hề chậm lại, thậm chí dường như còn càng lúc càng nhanh, khiến cho Nhạc Thi Dao có chút thở không ra hơi, ngọc thể như muốn hòa tan vào người hắn.
Vương Hạo Thần rời khỏi cặp ngọc nhũ mê người kia, hai người lại kịch liệt hôn môi, Nhạc Thi Dao lúc này sớm đã mất thế chủ động, chỉ có thể thuận theo hắn, đôi môi bị hắn hôn đến có chút sưng đỏ, mỗi lần dứt ra nàng đều phải thở hổn hển vì thiếu không khí, thế nhưng chỉ vài giây sau đó, hai người môi lại dán vào cùng một chỗ.
Bất cứ ai cũng không muốn ngừng lại, càng không thể dừng lại.
Rất nhanh, Nhạc Thi Dao liền trải qua cao triều.
Nàng còn chưa kịp lấy lại hơi sức, Vương Hạo Thần đã đổi tư thế, đem nàng áp xuống giường, dùng sức đi vào.
Vương Hạo Thần ở trên giường thực sự rất khác với hình ảnh hắn ngoài đợi, không có lãnh đạm bình tĩnh, chỉ có cuồng nhiệt và mạnh mẽ.
Hắn có một loại cảm giác, bất kể hắn muốn nàng bao nhiêu lần cũng không đủ.
Còn hơn cả chất gây nghiện.
Cũng như lần đầu của hai người, Nhạc Thi Dao căn bản không biết Vương Hạo Thần đến cùng đã muốn nàng bao nhiêu lần, bọn hắn đã đổi bao nhiêu tư thế, chính nàng đã tiết thân bao nhiều lần, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Vương Hạo Thần ở phương diện này thực sự có thể coi là uy mãnh vô địch, Nhạc Thi Dao tự nhận mình không phải nữ nhân yếu đuối trong chuyện nam nữ, thế nhưng cũng chỉ có thể chịu thua hắn.
Nàng bị hắn dày vò cả đêm, thậm chí đến khi chính nàng không chịu nổi mà ngất đi, tên kia vẫn còn đang tiếp tục.
Vương Hạo Thần ôm người ngọc đã say ngủ trong lòng ngực, hai hàng lông mi dài mệt mỏi rủ xuống, vẫn không cách nào che dấu được vẻ đẹp mị hoặc chúng sinh của nàng.
Không dừng được, Vương Hạo Thần lại để nàng ngồi lên đùi mình, cả người dựa vào hắn, sau đó lại đem nam căn ấn vào hoa huyệt ướt át chật chội.
Mặc dù Nhạc Thi Dao sớm đã ngất đi, thế nhưng hoa huyệt vẫn xiết chặt lại nam căn của Vương Hạo Thần, tựa như mời gọi hắn, khiến cho dục hỏa của hắn từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào dập tắt.
Suốt đêm đó, Vương Hạo Thần không biết mình đã ra vào bao nhiêu lần, sau khi Nhạc Thi Dao ngất đi một lúc lâu, nam căn vẫn còn điên cuồng cọ xát hoa huyệt đến sưng đỏ, từ đó truyền đó từng đợt khoái cảm thực cốt tiêu hồn, kích thích toàn bộ cơ bắp trên người cũng như đại não của hắn.
Vương Hạo Thần biết mình sắp đến giới hạn, vì thế cắn chặt răng, nam căn ra vào càng thêm cuồng bạo, hai cánh tay xiết chặt Nhạc Thi Dao ngọc thể.
- A !
Hắn gầm nhẹ một tiếng, lượng lớn tinh hoa nóng bỏng tựa như hồng thủy tràn lên khỏi bờ, nhiều đến mức hoa huyệt không cách nào chứa nổi mà vương vãi rất nhiều xuống giường.
Vương Hạo Thần thở dốc mấy tiếng, cả người cũng mỏi nhừ không chịu nổi, hắn đưa mắt nhìn dung nhan tuyệt mỹ của giai nhân trong ngực, chỉ thấy nàng tựa hồ đang say ngủ, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ mệt mỏi, hai hàng lông mày thỉnh thoảng hơi nhíu lại, tựa hồ là đang hờn dỗi ai đó làm phiền nàng ngủ.
Vương Hạo Thần cười khổ, trước đó đã tự dặn bản thân phải kiềm chế một chút, thế nhưng khi mây mưa với Nhạc Thi Dao, hắn căn bản một chút lý trí cũng không có, muốn chậm lại một chút cũng không được.
Vương Hạo Thần lắc đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Nhạc Thi Dao một cái, sau đó trực tiếp ôm nàng tiến vào giấc ngủ.
………….
Ở bên Nhạc Thi Dao, giấc ngủ của Vương Hạo Thần yên bình đến kỳ lạ, không phải bận tâm bất cứ thứ gì, chỉ cần thoải mái ngủ một giấc trọn vẹn.
Cũng như lần trước, phải đến khi trời sáng hẳn, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, Vương Hạo Thần mới mơ màng tỉnh lại.
Nhạc Thi Dao vẫn còn say ngủ, hơi thở thơm như hoa lan của nàng phát ra khe khẽ, đầu vùi sâu vào trong ngực Vương Hạo Thần, hai cánh tay thon dịu dàng ôm lấy hắn, khóe miệng ẩn hiện nụ cười hạnh phúc viên mãn.
Vương Hạo Thần ngẩn ngơ ngắm vẻ đẹp của giai nhân trước mắt, cuối cùng không nhịn được mà đưa tay vuốt ve làn da nhẵn mịn trắng muốt như ngọc, da thịt của nàng mềm mại mà đàn hồi, tựa như không xương, chạm vào vô cùng thoải mái.
Như cảm nhận được Vương Hạo Thần đang vuốt ve thân thể mình, Nhạc Thi Dao lông mày khẽ nhíu lại, từ trong mơ màng tỉnh lại, lười biếng mở ra hai mắt.
- Để im cho ta ngủ !
Nhạc Thi Dao thanh âm tựa như mèo kêu nói, muốn bao nhiêu lười liền có bấy nhiều lười, thậm chí còn có một tia hờn dỗi.
Nói rồi, nàng trực tiếp xoay lưng về phía hắn, nhắm lại hai mắt, bộ dáng là tiếp tục ngủ.
Tên trước mắt đêm qua thế nhưng là hành hạ nàng đến không nhẹ, hôm nay nàng nhất định không cho hắn sắc mặt tốt.
Đêm qua điên cuồng như vậy, bị thiệt lại là nàng, nửa thân dưới gần như không còn chút cảm giác nào.
Vương Hạo Thần cười khẽ, hắn biết Nhạc Thi Dao không có thật giận, chỉ là đang làm nũng, hắn ngược lại rất thích ngắm bộ dáng lúc này của nàng, phi thường đáng yêu.
- Tốt a ! Ta ôm ngươi ngủ !
Vương Hạo Thần nói nhỏ một tiếng, cũng chẳng đợi Nhạc Thi Dao kịp phản ứng, vòng tay xuống dưới chăn ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng, đem mặt vùi vào trong mái tóc mượt mà của nàng, hít hà hương thơm ở nơi đó.
Vương Hạo Thần thân thể rất cường tráng, Nhạc Thi Dao bị hắn ôm, lại giống như nằm trọn trong lòng hắn.
- Sắc lang !
Nhạc Thi Dao cảm nhận hơi ấm trên người hắn, gương mặt không khỏi hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói một câu.
- Chỉ với ngươi thôi !
Vương Hạo Thần nói, ở bên tai nàng thổi nhẹ.
- Miệng lưỡi trơn tru !
Nhạc Thi Dao gối đầu lên vai Vương Hạo Thần, ngửi được mùi hương nam tính trên người hắn, rất nhanh lại thiếp đi.
Vương Hạo Thần lại không có thoải mái như vậy, bởi vì thân thể của hắn lại có phản ứng.
Ôm giai nhân không có phòng bị như vậy trong lòng, không có cảm giác mới là quái sự.
Vương Hạo Thần chỉ ngủ được một lúc, sau đó liền không chợp mắt nổi, trong lòng cười khổ không thôi, lần này đúng là tự lấy đá đập chân mình.
Lúc này Vương Hạo Thần thật không loạn động, đầu tiên là không muốn Nhạc Thi Dao giận hắn thêm, quan trọng hơn là hắn biết nàng thật sự rất mệt, lại tiếp tục thì nhất định sẽ quá sức chịu đựng của nàng.
Cảm giác này thật không dễ chịu, rõ ràng có người ngọc không mảnh vãi che thân trong lòng, thế nhưng cái gì cũng không thể làm.
Hắn rất muốn đứng dậy đi vào phòng tắm, thế nhưng lại không muốn làm Nhạc Thi Dao thức giấc, vì thế chỉ tiếp tục nằm đó ôm nàng hồi lâu, đợi đến khi nàng ngủ say mới nhẹ nhàng rời đi.
May mắn hắn rời khỏi, nếu không hắn cũng không chắc bản thân mình có thể tiếp tục nhịn được hay không.
……………
Những ngày tiếp theo, Vương Hạo Thần không có tu luyện, chỉ cùng Nhạc Thi Dao sinh hoạt, ngày ngày nấu ăn cho nàng, cùng nàng nói chuyện, buổi tối lại ôm nàng ngủ, cuộc sống như vậy thật yên bình.
Trải qua những ngày này, hai người tình cảm càng thêm bền chặt, càng giống như phu thê.
Nhân sinh của hắn, có nàng là đủ.
Màn đêm lại buông xuống, Vương Hạo Thần ngồi ở trên ghế gỗ, Nhạc Thi Dao ngồi trên đùi hắn, đầu tựa vào vai hắn, cùng hắn ngắm trăng.
Dưới ánh trắng, hai người thân ảnh tựa như kim đồng ngọc nữ, khung cảnh đẹp không gì sánh kịp.
- Ngày mai Đệ Thất Phong sẽ mở ra, ngươi đến đó nhất định phải cẩn thận !
Nhạc Thi Dao ôn nhu nói.
- Tin tưởng ta !
Vương Hạo Thần nắm lấy tay nàng, nói.
- Ta tin tưởng ngươi sẽ không có chuyện gì ! Bất quá ta cũng muốn để ngươi cẩn thận một số người !
Nhạc Thi Dao nói.
Lấy thân phận của nàng, kỳ thực không cần quan tâm những cái này tiểu bối tranh đấu, ngay cả Võ Bảng những người kia cũng không có mấy người có thể lọt vào mắt nàng, thế nhưng vì Vương Hạo Thần, nàng sớm đã tìm hiểu một chút, chung quy là muốn hắn có thêm thông tin về những đối thủ mạnh hắn có thể gặp.
- Ta rửa tai lắng nghe !
Vương Hạo Thần nói.
Nhạc Thi Dao gật đầu, nói :
- Đầu tiên là Thanh Nguyên Phong Thường Tiễn, tông chủ dưới trướng đệ tử, tu vi đạt tới Cửu Tinh Vũ Sư đỉnh phong, trong số đám đệ tử Thiên Sinh Môn hiện nay, hắn chính là người có cơ hội đột phá đến Vũ Linh nhất, Vũ Linh đệ tử không ra, hắn thực lực tại Đệ Thất Phong xem như là cường đại nhất !
- Tiếp theo là Tử Dương Phong Đồ Nguyên, Lôi Ngục Phong Lâm Hải, tu vi đều là Cửu Tinh Vũ Sư, thực lực so với Thường Tiễn kém hơn một chút, nhưng cũng cường giả hạng nhất !
- Hồng Thạch Phong người mạnh nhất, có lẽ là Lục Như m, tu vi Bát Tinh Vũ Sư đỉnh phong, nữ nhân này có lẽ ngươi cũng biết, nàng là Lục Phong tỷ tỷ, dựa vào quan hệ giữa ngươi và Lục Phong, nàng nhất định sẽ tìm ngươi gây phiền phức, trước khi ngươi có đủ thực lực chống lại nàng tốt nhất là không nên ngạng kháng !
- Ngọc Tiêu Phong chiến lực đỉnh tiêm so với những phong khác kém không ít, bất quá ngươi cũng không nên coi thường họ ! Bọn họ thế hệ này ngoại trừ Thẩm Yên và Tần Băng Liên còn có một đệ tử thiên tài gọi là Tần Liêm Sương, nàng là Tần Băng Liên muội muội, thiên phú không có chút nào thua kém tỷ tỷ của nàng, tuổi còn trẻ đã có được Thất Tinh Vũ Sư tu vi, nếu không phải thời gian tu luyện của nàng không đủ, nói không chừng sớm đã có thể bắt kịp những người kia !
Vương Hạo Thần tâm niệm khẽ động, Lục Như m hắn sớm đã biết, Lục Phong hắn sớm muốn cũng sẽ tìm đến đòi nợ, cái hắn bất ngờ chính là Tần Liêm Sương của Ngọc Tiêu Phong, nếu hắn nhớ không nhầm, nữ nhân này chính là người đã trọng thương hắn khi hắn vừa mới trở thành vũ giả, món nợ này, hắn còn chưa tìm nàng tính đâu.
Xem ra, lần này đi Đệ Thất Phong, kẻ địch của hắn đúng là không ít đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.