- Ta vốn cho rằng, hắn sớm muộn cũng sẽ tuyệt vọng sụp đổ hoặc phát điên ! Thế nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn không chỉ không sụp đổ, mà vẫn không hề bỏ cuộc tiếp tục tìm kiếm con đường tu luyện !
-Cho đến nửa năm trước, hắn rốt cuộc thành công trở thành võ giả, lúc đó ta tuy vui mừng, thế nhưng cũng không ôm kỳ vọng quá lớn, bởi vì hắn khởi điểm so với các võ giả bình thường phải chậm hơn nhiều !
-Nào ngờ hắn ra ngoài nửa năm, khi quay về tu vi đã tăng lên một mảng cực lớn ! Cái này khiến cho ta vô cùng kinh ngạc, chỉ cần đem tin này truyền ra ngoài, hắn không những sẽ không phải tiếp tục làm một cái phế vật ở trong mắt mọi người, ngược lại còn có thể trở thành thiên tài được bọn họ tôn trọng !
Bạch Linh hít sâu một hơi, nói :
-Vậy không phải rất tốt sao ?
Nhạc Thi Dao ngừng lại một chút, ánh mắt trở nên có chút thâm thuý, nói tiếp :
-Thế nhưng là, cái này không có nghĩa là hắn hoàn toàn ổn, cũng không có nghĩa là hắn đối với những chuyện năm xưa hoàn toàn không để bụng ! Ta cùng hắn tiếp xúc đã có 8 năm thời gian, ta hiểu rõ tính cách của hắn, hắn quật cường, cũng có thể nói là cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, thế nhưng lòng dạ tuy không đến mức hẹp hòi, lại cũng không rộng rãi đi đâu !
-Ta nhớ rất rõ, năm xưa khi hắn mới vào Thiên Sinh Môn, hắn là kẻ rất hoạt bát, thậm chí có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-the-vu-than/1203426/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.