- Đã thế, vậy thứ này Bạch di liền giữ lại đi!
Vương Hạo Thần tay cầm sách cổ trả lại cho Bạch Nhược Trần, nói.
Ai biết, Bạch Nhược Trần lại khẽ lắc đầu nhìn hắn cười nói:
- Đây là đồ vật ta đã tặng ngươi, đương nhiên sẽ không lấy lại! Hơn nữa, ta nghĩ đây là loại vũ kỹ cực kỳ phù hợp với ngươi!
- Thích hợp với ta sao?
Vương Hạo Thần hơi nghi hoặc.
- Tốt rồi! Không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, ta phải quay về trước, nếu không TIểu Linh tỉnh lại sẽ lo lắng!
Bạch Nhược Trần nói.
- Bạch di! Ngươi định sẽ nói cho Tiểu Linh biết chuyện của ngươi sao?
Vương Hạo Thần chần chờ một chút rồi nói.
- Ta tạm thời còn không muốn nói với nó, đợi sau này nó trưởng thành hơn một chút rồi nói cũng không muộn!
Bạch Nhược Trần thở dài nói.
- Vậy được, ta cũng sẽ không nói với bất kỳ ai về chuyện này! Bất quá chuyện phá giải Phong Nguyên Chú chúng ta nhất định phải nhanh chóng tiến hành, sinh cơ của ngươi đã không còn quá nhiều, chỉ có giúp ngươi khôi phục tu vi mới có thể tu bổ lại thân thể cũng như sinh mạng!
Vương Hạo Thần nghiêm túc nói.
Bạch Nhược Trần mỉm cười nhìn hắn khẽ gật đầu, nàng hẹn hắn tối mai sẽ gặp, còn giờ nàng phải trở về chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.
Hình gia bốn huynh đệ và Trương Liêu đều yêu thích đồ ăn do nàng nấu, cứ việc là không cần ăn, thế nhưng vẫn muốn ăn như một sở thích.
Đợi Bạch Nhược Trần đi rồi, Vương Hạo Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-the-vu-than/1203401/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.