Đồng Thanh Cương đứng ở một bên, có thể dễ dàng cảm nhận được phụ thân cỗ kia kinh người sát ý, lông mày hơi nhíu lại, hắn biết rõ, Đồng Khải Mặc đối với Vươgn Hạo Thần đã động sát tâm.
Đồng Thanh Cương trong lòng có chút bất đắc dĩ, hắn không thừa nhận cũng không được, lúc này hắn có thể chiến với Vương Hạo Thần một trận, hoàn toàn là bởi vì tu vi hắn chiếm ưu thế, thế nhưng trong tương lai, một khi Vương Hạo Thần tu vi đuổi kịp hắn, vậy hắn liền không có cách nào chấn áp được đối phương.
Vì thế, Đồng Thanh Cương cho dù không muốn, cũng có thể hiểu được sát tâm của Đồng Khải Mặc đối với Vương Hạo Thần, đây cũng là muốn vì hắn tương lai mà trừ đi hậu hoạn.
- Phụ thân! Ngươi tạm thời không nên động hắn!
Đồng Thanh Cương suy nghĩ một lát, sau đó liền nói.
- Vì cái gì?
Đồng Khải Mặc khẽ nhíu mày, có chút không hiểu thấu hỏi.
- Ta vô địch cùng thế hệ đã quá lâu, nay khó khăn lắm mới tìm được một người có thể để cho ta chiến thống khoái! Đối với ta chính là cơ hội tốt nhất để nghiệm chứng ta thực lực cũng như võ đạo chi tâm! Phụ thân, ta thật hi vọng ngươi có thể thanh toàn ta nguyện vọng này a!
Đồng Thanh Cương thong thả nói.
Đồng Khải Mặc sửng sờ một lúc lâu, dần dần, hắn trong mắt liền hiện lên một tia vui mừng khó có thể che dấu.
Đồng Thanh Cương không hổ là nhi tử mà hắn xem trọng nhất, không nói tới đối phương thiên phú đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-the-vu-than/1203347/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.