- Vương công tử làm sao lại là ngươi?
Trương Liêu vừa mở mắt liền thấy được Vương Hạo Thần thân ảnh, không khỏi sửng sờ.
- Ta thiếu nợ ngươi một cái ân tình, lúc này đương nhiên phải trả a!
Vương Hạo Thần cười nói.
- Thiếu nợ ta ân tình?
Trương Liêu một mặt mờ mịt.
- Ta trước đó đã từng nói, nếu là ta ở trong khối đá kia tìm được bảo vật, vậy ta xem như nợ ngươi một món ân tình!
Vương Hạo Thần đạm thanh nói.
Trương Liêu lúc này mới tỉnh ngộ, bất quá sau đó liền khẽ lắc đầu nói:
- Vương công tử, ta biết ngươi có ý tốt, bất quá chuyện này ngươi cũng đừng nên quản a!
- Tại sao?
Vương Hạo Thần nhíu mày, hỏi.
Trương Liêu thở dài, bắt đầu giải thích nói:
- Đồng Phi là Đồng gia hậu nhân, Đồng gia lại là bá chủ tại Bắc Hải Thành, ngươi vì ta mà gây sự với Đồng gia quả thực là không sáng suốt, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Hơn nữa...
Trương Liêu nói đến đây liền dừng lại không nói tiếp.
- Hơn nữa cái gì?
Vương Hạo Thần hỏi.
Trương Liêu im lặng một lát, sau đó liền đau thương nói:
- Ta Trương Liêu đã là một cái phế nhân, ngay cả thê tử cũng mất, vậy ta còn sống trên đời này để làm gì nữa?
Nói đến đây, Trương Liêu thanh âm đã tràn ngập tử ý.
Vương Hạo Thần lông mày nhíu lại càng sâu, hắn đại khái đã hiểu được, Trương Liêu lúc này căn bản đã tuyệt vọng đến không muốn sống nữa, cái này để cho Vương Hạo Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-the-vu-than/1203326/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.