Vương Hạo Thần sau khi chọn xong mình ưng ý vũ kỹ, liền lập tức bắt tay vào việc tu luyện. Vương Hạo Thần sắp xếp thời gian tu luyện thật kỹ lưỡng, trong đó luyện kiếm thời gian chiếm đến 4 thành, còn lại quyền pháp chiếm 2 thành, chưởng pháp chiếm 2 thành, thân pháp đồng dạng chiếm 2 thành còn lại. Cái này cũng không khó hiểu, Vương Hạo Thần thân là kiếm tu, tốt nhất nên đặt nhiều tâm trí trên việc tu kiếm, kỳ thực phần lớn kiếm tu trên thiên hạ đều chỉ chăm chăm tu luyện kiếm pháp, bởi vì bọn hắn không có tâm tư và thời gian đi quan tâm những thứ khác. Vương Hạo Thần không có lập tức tu luyện Bất Hủ Thiên Kinh, hắn muốn luyện tập môn luyện thể công pháp này sau cùng. …………. Trong lúc Vương Hạo Thần bế quan tu luyện, người vừa mới chia tay hắn Lý Mộ Tinh cũng không có nhàn rỗi, có được Xích Diệm Đan về sau, nàng liền trực tiếp một đường đi tới Đông Hoàng hoàng triều hoàng thành. Hoàng thành, chính là hoàng thất địa bàn chính, đồng thời là Đông Hoa hoàng triều đệ nhất thành, nơi này trong mắt thế nhân chính là nơi sầm uất nhất, cũng là nơi quy tụ nhiều cao thủ nhất, coi như là Vũ Vương, cũng có thể thỉnh thoảng nhìn thấy không ít. Lý Mộ Tinh tiến vào thành cũng không dừng lại, mà tiếp tục cất bước vượt qua dòng người đông đúc, trên đường đi, bởi vì dung mạo của nàng quá đẹp, vì thế dẫn đến không ít người chú ý, bất quá sau khi nhìn thấy Vân Hà Tông ký hiệu trên y phục của nàng, lại không dám tìm đến gây rắc rối. Không mất bao nhiêu thời gian, Lý Mộ Tinh liền đi vào trong một toà khách sạn, tìm đến phía trước một căn phòng rộng lớn ở tầng trên cùng, sau đó liền đưa tay gõ cửa. - Dương sư thúc, là ta! Lý Mộ Tinh thanh âm nhẹ nhàng vang lên. - Là Mộ Tinh sao? Mau vào đi! Rất nhanh, trong phòng liền truyền ra một đạo thanh âm già nua. Lý Mộ Tinh nghe được thanh âm này về sau, liền đẩy cửa đi vào. Không gian bên trong căn phòng tương đối rộng rãi, bao gồm một phòng khách, hai phòng ngủ và một phòng tắm, trong phòng khách lúc này, có một bà lão đang ngồi uống trà. Bà lão một thân áo tro, dung mạo cực kỳ già nua, mái tóc đã bạc trắng như tuyết, trên khuôn mặt hiện ra từng đạo nếp nhăn theo năm tháng. Bà lão nhìn qua giống như không có gì đặc biệt, chỉ như một bà lão thôn quê bình thường ở độ tuổi gần đất xa trời, không ai có thể nghĩ tới, bà lão này lại chính một trong những cường giả mạnh nhất Vân Hà Tông hiện nay. Tại Đông Hoa hoàng triều, ngũ đại tông môn có thể đứng trên đầu vô số thế gia, môn phái khác, thậm chí có thể cùng hoàng thất xoay cổ tay, chính là bởi vì bọn hắn có được truyền thừa cùng nội tình mà các thế gia, môn phái kia không có được. Hoàng thất và ngũ đại tông môn nội tình quan trọng nhất, chính là có được Vũ Tông cảnh siêu cấp cường giả toạ trận, thậm chí phần lớn đều không chỉ có một vị. Vũ Tông, chính là áp đáp Vũ Hoàng phía trên tồn tại, mỗi cái nhân vật như vậy tại Đông Hoa hoàng triều tuỳ tiện dậm chân một cái đều có thể làm rung chuyển một phương, thậm chí, trong mắt người thường mà nói, Vũ Tông căn bản chính là thần minh. Vân Hà Tông hiện nay sở hữu hai vị Vũ Tông cảnh cường giả, bà lão đang ngồi trước mặt Lý Mộ Tinh lúc này, chính là Vân Hà Tông một trong hai cây định hải thần châm, tên gọi Dương Tâm Nghi. Nếu phải luận bối phận mà nói, Dương Tâm Nghi là người xuất hiện sau thế hệ của Kiếm Quân Mạc Thanh Hư, Thạch Kiếm đạo nhân Thạch Sơn Minh... vài chục năm, tính đến thời điểm hiện tại, Dương Tâm Nghi ít nhất cũng đã hơn trăm tuổi, thế nhưng đừng nhìn nàng bộ dáng già nua liền cho rằng nàng thực lực không đáng sợ, kỳ thực chỉ cần đạt tới Vũ Vương, liền có cơ hội sống đến trăm tuổi tả hữu, Mạc Thanh Hư là một cái ngoại lệ cực kỳ hiếm thấy, tu vi chỉ là Vũ Quân đỉnh phong, thế nhưng dựa vào hoả linh năng lượng lại có thể sống đến hơn 150 năm tuổi. Tu vi đạt đến Vũ Hoàng, có thể sống lâu hơn 100 tuổi là chuyện rất bình thường, còn nếu là Vũ Tông, vậy thọ nguyên cực hạn thậm chí có thể đạt tới 200 tuổi tả hữu. Dương Tâm Nghi thân là Vũ Tông, mặc dù bộ dạng bên ngoài nhìn qua rất già nua, bất quá kỳ thực nàng chẳng qua chỉ là mới sống được tương đương với gần ba phần tư tuổi đời của một phàm nhân mà thôi, khí huyết vẫn còn rất đầy đủ, chiến lực cũng không bị ảnh hưởng chút nào. Dương Tâm Nghi cặp mắt già nua nhưng lại sáng ngời chăm chú nhìn Lý Mộ Tinh một chút, sau đó liền mở miệng hỏi: - Mộ Tinh, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu, nếu không phải ta còn bận tiếp đãi Đan Hoàng thì đã sớm đi tìm ngươi rồi! Bình thường mà nói, người đã đạt tới Vũ Tông cảnh như Dương Tâm Nghi phần lớn thời gian để ở trong tông môn tu luyện, rất hiếm khi rời khỏi, thế nhưng lần này hiển nhiên là một ngoại lệ, Lý Mộ Tinh sư phụ - Triệu Minh Xuyên là nàng sư muội, tình cảm giữa hai người rất tốt, lần này sư muội gặp nạn, Dương Tâm Nghi tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu là chuyện nhỏ thì cũng không nói làm gì, thế nhưng Triệu Minh Xuyên tu vi đã đạt tới Vũ Hoàng đỉnh phong, lại bị mắc kẹt ở đó suốt một khoảng thời gian mà không có cách nào đột phá, thọ nguyên dần dần cạn kiệt, vì thế Dương Tâm Nghi mới phải đích thân đi tới hoàng thành tìm Đan Hoàng Tống Viễn Hà giúp đỡ. Chỉ có dựa vào thân phận của Dương Tâm Nghi, mới mong có thể nhờ Đan Hoàng luyện chế ra Lục Phẩm đan dược - Thiên Huyết Đan, giúp Triệu Minh Xuyên kéo dài tuổi thọ, tăng cường huyết khí để cho nàng có thêm một chút cơ hội đột phá cảnh giới Vũ Tông. Nhưng Thiên Huyết Đan với tư cách là Lục Phẩm đan dược, ngay cả đối với cường giả Vũ Tông đều có thể trợ giúp tăng cường thọ nguyên, thực sự vô cùng trân quý, dược liệu lại cần rất nhiều, ngay cả Đan Hoàng trong đời đều không luyện chế ra được mấy khoả, Dương Tâm Nghi ra mặt tuy rằng có thể khiến cho Đan Hoàng chấp nhận ra giúp Vân Hà Tông luyện đan một lần, thế nhưng dược liệu lại phải do bọn họ toàn bộ cung cấp, hơn nữa mỗi phần tài liệu phải chuẩn bị ba phần. Dương Tâm Nghi tự nhiên không thể không đáp ứng, thế nhưng không ngờ đến khi tập hợp lại thiếu mất một phần tài liệu, khiến cho Đan Hoàng vẫn chưa ra tay giúp họ luyện đan. Lý Mộ Tinh cũng là không lâu sau đó vô tình biết được tại Nhai Đình sơn mạch có phần tài liệu cuối cùng mà họ cần, trong lúc vui mừng liền không báo cho Dương Tâm Nghi liền trực tiếp rời đi. Lý Mộ Tinh nghe Dương Tâm Nghi hỏi liền mỉm cười, lấy ra từ trong nạp giới Xích Diệm Đan, đưa cho Dương Tâm Nghi, nói: - Sư bá, người xem đây là cái gì? Dương Tâm Nghi ánh mắt ngưng tụ, sau đó thần sắc liền trở nên kinh ngạc mà nói: - Xích Diệm Đan? Ngươi vậy mà lấy được Xích Diệm Đan từ chỗ Xích Diệm Thiên Hổ? Ha ha, quá tốt rồi, như vậy tài liệu xem như đã gom đủ, chúng ta liền có thể nhờ Đan Hoàng lập tức luyện đan! Dương Tâm Nghi mấy chục năm về trước khi nàng còn ở Vũ Hoàng đỉnh phong từng biết được Xích Diệm Thiên Hổ sự tình, nắm rõ thực lực đối phương trước đó chỉ có lục giai sơ cấp, mấy chục năm trôi qua, dựa vào huyền thú năng lực tu luyện, có thể đạt đến trung giai cũng đã rất không tệ rồi, vì thế nàng không bất ngờ về việc Lý Mộ Tinh có thể từ trong tay Xích Diệm Thiên Hổ chiếm được Xích Diệm Đan. Kỳ thực Dương Tâm Nghi đã đoán sai, Xích Diệm Thiên Hổ trước đó dựa vào hoả linh năng lượng tu luyện mấy chục năm, thực lực đã sớm đạt tới lục giải đỉnh phong, chiến lực càng là không thể so với Lý Mộ Tinh kém bao nhiêu, nếu như không phải có Vương Hạo Thần hỗ trợ, Lý Mộ Tinh e rằng vô pháp lấy được Xích Diệm Đan từ trong tay nó. - Sư bá! Chuyện này ban đầu ta cũng nghĩ rất đơn giản, bất quá kỳ thực lại không phải như vậy! Nếu không phải có người trợ giúp, ta cũng không có cách nào thu được Xích Diệm Đan! Lý Mộ Tinh biết Dương Tâm Nghi hiểu lầm, liền mở miệng giải thích, đem sự tình từ đâu đến cuối trọn vẹn nói Dương Tâm Nghi, đương nhiên, Lý Mộ Tinh cũng không đề cập đến một đoạn cố sự hương diễm của hai người, thế nhưng bao nhiêu đó cũng đủ để cho thần sắc của vị thái thượng trưởng lão của Vân Hà Tông dần dần biến thành kinh ngạc, sau đó trở thành cảm khái. - Không nghĩ tới Thiên Sinh Môn mấy năm nay không ngừng suy thoái, lại đi ra một cái thành tài muộn kiếm đạo thiên tài! Chuyện này, đúng là ta Vân Hà Tông nợ tiểu tử kia một món ân tình, Mộ Tinh, sau này nếu là có thể chúng ta liền ủng hộ trợ giúp hắn một hai! Dương Tâm Nghi nói. Vào thời điểm Dương Tâm Nghi còn là một vị trưởng lão, tức là khoảng hơn 50 năm về trước, Thiên Sinh Môn thực lực chính là trong ngũ đại tông môn đứng đầu, so với hiện nay Ngạo Tuyết sơn trang còn ẩn ẩn mạnh hơn một đường, đó cũng là Thiên Sinh Môn giai đoạn cường thịnh nhất, riêng Vũ Tông cảnh cường giả, bọn họ một tông liền có đến năm người, trong đó bọn họ đương thời tông chủ Trương Thanh Khuê, càng là Thiên Sinh Môn trong lịch sử mạnh nhất tông chủ, cả Đông Hoa hoàng triều, chỉ có hoàng thất một cái lão bất tử sống gần 200 năm có thể cùng hắn chống lại. Không chỉ như vậy, Trương Thanh Khuê sư đệ - Lữ Thuần Quân, đồng dạng là một vị thiên tài hiếm có, năm đó hắn niên kỷ ở trong một đám Vũ Tông Cảnh là trẻ nhất, thế nhưng kiếm đạo tạo nhệ lại ẩn ẩn có thể cùng với thành danh từ lâu Thạch Kiếm đạo nhân Thạch Sơn Minh tranh cao thấp. Đáng tiếc, giai đoạn cường thịnh của Thiên Sinh Môn lúc đó kéo dài không được bao lâu, sóng gió liền đã ập đến. Đầu tiên là thực lực ngập trời Trương Thanh Khuê đột nhiên mất tích, Thiên Sinh Môn một vị thái thượng trưởng lão thì vẫn lạc ở trong một chỗ cấm địa, sau đó không lâu, một vị thái thượng trưởng lão khác lại bởi vì thọ nguyên cạn kiệt mà toạ hoá, chỉ trong vòng chưa đến vài năm, Thiên Sinh Môn định hải thần châm liền tiếp sụp đổ, khiến cho cả tông môn chấn động, chúng đệ tử người người rối loạn. Mất đi ba vị Vũ Tông Cảnh siêu cấp cường giả, Thiên Sinh Môn địa vị tại ngũ đại tông môn bên trong lập tức rớt xuống cuối cùng, thậm chí còn bị không ít thế lực nhăm nhe muốn đánh chó rơi xuống nước. Tông môn một ngày không thể không có tông chủ, Lữ Thuần Quân lúc đó cũng chỉ có thể đem việc tu luyện bỏ qua một bên, thay sư huynh tạm thời đảm nhiệm chức tông chủ, bắt đầu ổn định lại thế cục, may mắn hắn bản thân thực lực cũng vô cùng cường đại, tuy không kịp Trương Thanh Khuê, thế nhưng tại Đông Hoa hoàng triều như cũ có thể xem là tuyệt đại cường giả, cùng với Thiên Sinh Môn một vị thái thượng trưởng lão còn lại vẫn có thể chấn được tràng diện. Chính vì có Lữ Thuần Quân tại, mới có thể khiến cho những cái thế lực kia không dám làm quá mức, bất quá kể từ đó Thiên Sinh Môn dù thế nào cũng không thể tái hiện lại hào quang năm xưa, một đời lại không bằng một đời, mấy chục năm không có lấy một vị tân tấn Vũ Tông đi ra, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào Lữ Thuần Quân một người chống đỡ mới miễn cưỡng giữ được vị thế của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]