Khi đám người Lăng Nghị tìm thấy Ngô Cần, ông ta đang nằm gần cửa sau của tiểu thu, ngực ông ta lõm xuống, tay chân bị gãy, cục máu đông trên mặt đã đông thành băng, để lại từng mảng đen sì trên mặt.
Nhưng may thay, vẫn còn chút hơi thở.
Có Lăng Nghị còn ở đây thì sẽ không chết được.
Bởi vì ông ta là một nội kinh võ giả, hơn nữa lại vừa bị thương nên Lăng Nghị không chút đắn đo, truyền linh khí vào cơ thể ông ta như thể không căn tiền.
Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, Ngô Càn liền tỉnh dậy và ho,
Sau khi nhìn thấy là Lăng Nghị, Ngô Càn có chút thất vọng nói: "Lăng đại sư, cậu cũng xuống rồi à. Haiz, cậu còn trẻ như vậy, thật đáng tiếc.
"sư phụ, ông đang nói linh tỉnh cái gì vậy? Ông chưa chết!” Trần Báo dở khóc dở cười nói.
"Tôi vẫn chưa chết? Ngô Càn nhìn xung quanh, quả thực vẫn còn ở trong tiểu khu, "Nhưng tại sao tôi lại không cảm thấy một chút đau đớn nào?"
Nói xong, Ngô Càn chợt nhận ra: "Đúng rồi, đến căn bệnh ba mươi năm của tôi mà Lăng đại sư còn có thể chữa khỏi, việc nhỏ như giảm đau đương nhiên không là gì. Cảm ơn Lăng đại sư."
à tôi phải cảm ơn ông. Nếu ông không ngăn cản tên cao thủ đó, vợ con tôi chắc chắn đã xảy ra chuyện." Lăng Nghị bày tỏ lòng biết ơn từ đáy lòng: "Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho ông, cũng nhất định sẽ chữa khỏi cho ông”
Kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-the-tro-ve-truoc-luc-vo-con-mat/3543219/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.