Tuyết Hi an ủi Lăng Nghị một lúc lâu, Lăng Nghị mới ngừng khóc, mà sau vài lần thử Tuyết Hi cũng ôm búp bê Barbie chạy quanh phòng, vui vẻ như một con chim khách nhỏ đang hót líu lo.
Tề Thi Vận thấy hai cha con ở chung rất hòa thuận, mới yên tâm trở lại phòng bếp rửa rau và nấu ăn cùng Chu Ấu Vi.
Chu Ấu Vi trốn ở sau cửa bếp nhìn thấy chuyện vừa xảy ra bên ngoài, nhưng cô ta không dám ra ngoài vì kính sợ Lăng Nghị, không dám xuất hiện trước mặt anh.
“Chị, anh rể thật sự tệ như chị nói trên điện thoại trước đó sao?”, Chu Ấu Vi thăm dò hỏi.
“Còn tệ hơn nữa kìa”. Tê Thi Vận tựa hồ đã quen thuộc với chuyện này, nói đến chủ đề này mà cảm xúc cũng không dao động quá lớn.
“Nhưng tại sao em lại cảm thấy tính tình của anh rể rất tốt? Cho dù là đối với chị hay là Tuyết Hi thì anh ấy đều rất kiên nhẫn”. Phải biết răng, ở ngoài anh ấy là người mà ngay cả anh Báo còn phải tôn trọng, chẳng phải những người đàn ông như vậy thường rất kiêu ngạo sao, nhưng trên người anh rể lại không hề có dấu hiệu của sự kiêu ngạo.
Tê Thi Vận nghe vậy cười khổ, lắc đầu nói: “Con người của anh ấy giỏi nhất là ngụy trang, em đừng để biểu hiện bên ngoài của anh ấy đánh lừa”.
Chu Ấu Vi có chút không hiểu, tại sao buổi sáng trước khi đi ra ngoài, mỗi câu nói của chị đều bênh vực cho anh rể, tới buổi tối chị lại bắt đầu nói xấu anh ấy?
“Chẳng lẽ trong mắt chị, anh rể là một người rất tệ hại sao?”
Tề Thi Vận nghe vậy giật mình, sau đó lắc đầu cười khổ: “Trước khi Tuyết Hi được một tuổi, chị thực sự cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, anh ấy chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ lần khám thai nào của chị, và cũng chưa bao giờ văng mặt trong từng ngày Tuyết Hi lớn lên... Nhưng sau khi Tuyết Hi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, mọi thứ đã thay đổi". “Vậy là do căn bệnh ung thư của Tuyết Hi đã tác động tới anh rể sao?”
“Chị cũng hy vọng như vậy, hy vọng một ngày nào đó anh ấy có thể tỉnh ngộ. Nhưng chị đã thất vọng quá nhiều lần, hiện tại chị không còn hy vọng gì với anh ấy nữa. Em đừng nhìn hiện tại anh ấy kiên nhẫn như vậy, có lẽ không giả vờ được mấy ngày là sẽ lộ ra bộ mặt thật, cho nên...”, Tê Thi Vận đột nhiên im lặng, không nói thêm gì nữa.
“Cho nên cái gì?” Tê Thi Vận lắc đầu: “Không có gì”.
'Cho nên chị mới ly hôn với anh ấy và cũng không cho anh ấy tiếp xúc với Tuyết Hi, chỉ vì sợ bây giờ Tuyết Hi càng vui vẻ thì sau này sẽ càng đau lòng hơn. Hơn nữa thời gian còn lại của Tuyết Hi cũng không nhiều lắm, chị không muốn con bé lại bị những kẻ đòi nợ đó dọa đến khóc, bị bọn họ đánh đập tra tấn... Tê Thi Vận thầm nói trong lòng, trong thâm tâm vô cớ bắt đầu đau đớn.
“Đúng rồi, em đi một quãng đường xa tới đây, xác định không chơi thêm mấy ngày nữa, buổi tối là đi về sao?”, Tê Thi Vận hỏi.
Vẻ mặt Chu Ấu Vi buồn bã, nhưng lại không dám nói cho chị họ nghe chuyện xảy ra tối qua, nên chỉ gật đầu cười khổ: “Ừm, em muốn về nhà”.
Nhìn thấy cô ta như vậy, Tê Thi Vận còn tưởng cô ta bị thất tình, nên cũng không hỏi nữa, mà tập trung nấu nướng.
Trong phòng khách, Lăng Nghị và Tuyết Hi giúp búp bê Barbie chải tóc, trang điểm và thử các loại quần áo, họ chơi rất vui vẻ, cảm giác như thời gian trôi qua trong chớp mắt.
Khi họ thử đến bộ quần áo thứ năm, tất cả thức ăn đã được dọn lên bàn, mùi thơm ngào ngạt.
Không cần Tề Thi Vận nhắc nhở, Lăng Nghị liền dẫn Tuyết Hi đi phòng vệ sinh rửa tay, sau đó ngồi vào bàn ăn, chờ ăn cơm.
Mọi người ăn bữa cơm này rất hòa thuận vui vẻ, đặc biệt là Chu Ấu Vi, cô ta có vẻ rất khách khí với Lăng Nghị, khiến Tề Thi Vận cảm thán, em họ của cô cuối cùng cũng đã trưởng thành, biết kính trọng người lớn.
Không chỉ vậy, cô còn có một loại ảo giác rằng Lăng Nghị của trước đây đã quay trở lại.
Nhưng cô nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này, và cảnh cáo bản thân không được ảo tưởng, nếu Lăng Nghị có thể trở nên tốt hơn, thì heo mẹ cũng biết hát “Tam bảo cát tường”!
“Tối nay tiểu Vi có chuyến bay, lát nữa anh đưa con bé một chút đi”. Khi bữa ăn gần kết thúc, Tê Thi Vận nói với Lăng Nghị.
“Được”. Lăng Nghị đồng ý một cách thoải mái, bởi vì anh biết đây là Tê Thi Vận đang âm thầm đuổi anh đi, ý là sau khi đưa xong thì không cần phải quay lại.
Lần này đến lượt Chu Ấu Vi ngượng ngùng, liên tục từ chối, nói rằng cô ta có thể bắt taxi đi.
Nhưng dù cô ta có nói gì thì Tê Thi Vận cũng đáp lại với lý do “không yên tâm”.
Chu Ấu Vi bất đắc dĩ, đành phải chấp nhận sự sắp xếp của chị họ.
Bữa ăn này đã đủ căng thẳng rồi, nhưng không ngờ rằng một lát nữa cô ta còn phải ngồi chung xe với anh rểi
Khi nghĩ đến quyền lực của anh rể ở quán bar đêm qua, trong lòng cô ta cảm thấy thấp thỏm một cách khó hiểu.
Sau bữa ăn, Chu Ấu Vi vốn muốn giúp chị họ rửa chén, nhưng lại bị Tê Thi Vận từ chối và bảo cô ta đến sân bay sớm để tránh lỡ máy bay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]