“Cha!” Tuyết Hi trông thấy Lăng Nghị, mắt cô bé sáng hẳn lên.
Nếu không phải tại chân đang bó thạch cao thì cô bé đã nhảy cẫng lên rồi.
“Mẹ, cha kìa, cha kìa! Con biết ngay là cha sẽ tới mà!” Tuyết Hi lay tay Tề Thi Vận, hưng phấn la lên.
Lăng Nghị thấy vậy, xúc động suýt khóc.
Ròng rã suốt một trăm nghìn năm, cuối cùng anh lại được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con gái!
Những một trăm nghìn năm!
Lăng Nghị nén nước mắt, kê chiếc bàn ăn cơm lên giường bệnh, sau đó lần lượt bày đồ ăn ra trước mặt Tuyết Hi, nghẹn ngào hỏi: “Tuyết Hi muốn ăn gì để cha gắp cho con.”
“Con cảm ơn cha nhưng mẹ nói là phải tự gắp đồ ăn cho mình.” Tuyết Hi nói xong cầm đũa lên, gắp một miếng đậu xanh cho vào miệng, nhồm nhoàm nói: “Cha xem đi, Tuyết Hi biết tự gắp đồ ăn!”
“Tuyết Hi ngoan, Tuyết Hi giỏi lắm…” Lăng Nghị vuốt tóc con gái: “Sao chỉ mới chớp mắt mà Tuyết Hi đã lớn như vậy rồi! Cha chưa kịp xúc cơm cho con ăn, con đã biết tự gắp đồ ăn rồi…”
Lăng Nghị nói xong, không nhịn được quay người đi chỗ khác, chống đầu lên tường, khóc khe khẽ.
“Cha, con xin lỗi, Tuyết Hi không ngoan, Tuyết Hi sai rồi!” Tuyết Hi thấy vậy sợ quá, vội bỏ đũa xuống, kéo vành tai mình, nét mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Nghe vậy, Lăng Nghị càng rơi lệ nhiều hơn.
Anh vội vàng xoay người lại, kéo tay Tuyết Hi xuống, lắc đầu, vừa khóc vừa cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-the-tro-ve-truoc-luc-vo-con-mat/3443852/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.