Trong lều lò lửa đốt lớn nghe đôm đốp, trên chiếc bàn trà đặt mấy bảo kiếm méo mó. Phó tướng Hạng Thanh Phong nước mắt lưng tròng lôi kéo tay của Lễ bộ Thị lang Ngụy Hiến Kế, xúc động nói: “Ngụy đại nhân nghe nói Đại Kiền gặp nạn đã dứt khoát ném bút lông, cầm cung tên lao đến sa trường cùng với nhiều đại nhân vì quốc quên thân như vậy, thấy chết không sờn như thế, cho dù dùng mười trang sớ để kể công các ngài vẫn không thể nào thể hiện hết nỗi nghĩa cử liệt sĩ của các ngài!"
Ngụy Hiến Kế vô cùng khiếp sợ, bọn họ vốn là đến để đánh nhau với Hạng Tuế Chiêm, sao đến biên cảnh lại trở thành đội quân cảm tử như vậy? “Bên trong thánh chỉ đâu phải nói như vậy ….” Ngụy Hiến Kế kinh hoảng nói.
"Thánh chỉ chúng tôi đều có xem qua, chính là nói như vậy ——‘Các khanh nhìn xa trông rộng, nhanh chóng chuẩn bị đi Tây Bắc, cùng Hạng gia đánh một trận, nếu ai có thể đẩy lui Khuyển Nhung, người thắng sẽ được lập bia thờ" Hạng Thanh Phong cúi đầu, tự mình giải thích: “Ý tứ chính là, các đại nhân nói hay vô cùng, nhanh chóng mặc chiến bào chạy đến Tây Bắc, cùng với quân đội của Hạng tướng quân đánh bại Khuyển Nhung, sau khi chiến thắng sẽ phong cho các ngươi một tấm bia liệt sĩ để tưởng niệm”.
Võ tướng thực sự là không có văn hóa: "Người thắng có quyền quyết định" ý tứ rõ ràng là ai thắng phải nghe theo người đó mà! Đám quan văn vô cùng đau đớn, nhưng tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-than/2534255/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.