Đi lên nhà gõ cửa, Ngô Sở Úy hít sâu một hơi.
Người mở cửa là Trì Viễn Đoan, ông ta liếc mắt nhìn Trì Sính một cái, sau đó đưa ánh mắt di chuyển đến khuôn mặt của Ngô Sở Úy. Khá lịch sự mà nhìn cậu ta gật đầu một cái, ý bảo bọn họ vào trong.
"Chú, dì, cháu đến thăm hai người." Ngô Sở Úy cười nói.
Chung Văn Ngọc vừa mới dùng khăn lông lau xong khuôn mặt, mắt hơi lộ ra sưng đỏ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười,"Cháu đến chơi là được rồi, thứ này cũng không thể nhận, cháu kiếm được chút tiền cũng không dễ dàng gì."
Ngô Sở Úy nói,"Đây đều là đồ dùng cho người trung niên, cháu cầm về cũng không dùng."
Chung Văn Ngọc đã quên chuyện cha mẹ Ngô Sở Úy đều mất, thuận miệng một câu.
"Cầm về hiếu kính với cha mẹ cháu đi."
Giọng Ngô Sở Úy rất thành khẩn,"Mấy ngày hôm trước cháu cũng đem đến mộ của họ rồi." (Con Úy Úy thâm như chóa.. )
Vẻ mặt Chung Văn Ngọc cứng đờ, thấy Ngô Sở Úy muốn đem đồ đạc đặt xuống, vội vàng đi qua từ chối đến cùng,"Cháu xem cháu mua đồ này thật đắt, thật sự không mang trả lại được hả? Để ở đây trong lòng chúng ta cũng rất áy náy."
Không ngờ, Ngô Sở Úy lấy ra hóa đơn đưa tới trước mặt Chung Văn Ngọc,"Dì xem, không thể trả lại được."
Chung Văn Ngọc không còn cách nào khác, nhận lấy đồ đạc, đưa qua đẩy lại cũng không hay lắm.
"Mọi người cứ nói chuyện, tôi vào thư phòng, còn có chút chuyện chưa làm xong."
Trì Viễn Đoan nói.
Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap/1330347/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.