Đầu mùa xuân, khí trời cũng ấm lên, rắn ngủ đông đều đã tỉnh lại.
Trước đó vài ngày, Trì Sính bận dời mấy con rắn con trong trại rắn ra ngoài, mấy con có độc và cần hoàn cảnh khắc nghiệt thì tặng đi, mấy con không độc và thích ứng khí hậu địa phương thì phóng sinh. Lăn lộn mấy ngày, rắn trong trại không còn lại mấy con. (Nhà có Đại Bảo rồi thì rắn rết làm cái cm gì nữa..*)
Nhận dịp đẹp trời, Ngô Sở Úy và Trì Sính cùng nhau phóng sinh lũ rắn còn lại.
Nhìn bóng dáng bọn rắn đáng yêu trườn đi xa dần, trên mặt Ngô Sở Úy lộ ra vẻ thoải mái.
"Cậu đã sớm biết tôi sẽ xử lý lũ rắn này?" Trì Sính đột nhiên mở miệng.
Sắc mặt Ngô Sở Úy hơi khựng lại, sau đó nhún nhún vai, bày ra bộ dáng vô tội.
"Làm sao tôi biết được?"
Trì Sính tới giờ mới biết được, vì sao thời gian Uông Thạc ở đây, mỗi ngày Ngô Sở Úy đều nằm trên bàn giấy thổi kẹo đường. Lúc ấy cho là cậu ta chiến tranh lạnh. Giai đoạn chia tay lúc trước, còn cho là cậu dùng mấy cái kẹo đường này dằn vặt bản thân, tới giờ mới hiểu được, Ngô Sở Úy chắc chắn đám rắn này sẽ không theo mình lâu nữa, nên mới thổi ra để giúp anh đỡ nhớ.
Thật ra, Ngô Sở Úy đối với đoạn tình cảm này vẫn rất cố chấp.
So với tưởng tượng của Trì Sính còn lớn hơn nhiều.
Một bảo vật như vậy, càng buộc chặc thêm trái tim Trì Sính, cho dù đã có được, vẫn phải thường xuyên lo sợ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap/1330279/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.