"Cũng nên cho tôi hoàn thành tâm nguyện luôn không?" Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính biết rõ còn hỏi, "Hoàn thành tâm nguyện gì?"
Ngô Sở Úy đưa tay lên mông Trì Sính, vỗ nhẹ hai cái, nháy mắt với Trì Sính.
"Hiểu không?"
Hiểu thì hiểu rồi, nhưng Trì Sính lại nói.
"Tâm nguyện của cậu đã hoàn thành, không cần hoàn thành lần thứ hai."
Ngô Sở Úy tái mặt, "Hoàn thành lúc nào? Sao tôi lại không biết?"
Ngón tay của Trì Sính vân vê qua lại trên eo Ngô Sở Úy, khiến eo Ngô Sở Úy không ngừng run rẩy.
"Lần trước ở chỗ Quách Tử, thuốc kích dục đổ đầy đất, lúc tôi thấy cậu thì cậu đã hít phải quá nhiều, lại mê man quá sâu, nếu tôi không để cậu phản công sẽ không thể giải lượng thuốc lớn như thế, vì vậy tôi đã anh dũng hiến thân."
Trì Sính thoải mái ở trước mặt người yêu "thừa nhận" bị thông*, thật là một đột phá có tính lịch sử.
Ngô Sở Úy không đồng ý, "Tôi một chút ấn tượng đều không có?"
"Ngày đó cậu mơ mơ hồ hồ, đã làm gì đều không nhớ rõ."
Đây đều là lời nói thật, bởi vì lúc Ngô Sở Úy tỉnh lại, ngoại trừ thân thể đau nhức, biết rõ bản thân đã làm việc đó, còn lại cái gì cũng không biết.
Nhưng cậu cũng không ngốc, nên lúc này mới phản bác lời Trì Sính.
"Anh dựa vào mấy câu trúng thuốc nên mơ mơ hồ hồ, anh nói đã ngủ là đã ngủ sao? Không có chứng cứ tôi không tin."
Vì Trì Sính biết rõ Ngô Sở Úy không phải ngốc, Trì Sính thật sự đưa "chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap/1330267/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.