Từ bệnh viện vừa về đến nhà, Trì Sính lại lấy trứng rung ra.
Ngô Sở Úy thần kinh căng thẳng, hỏi:" Anh muốn làm gì nữa?"
Trì Sính hất hất cằm, ý bảo Ngô Sở Úy nhét cái này vào tiểu cúc.
" Cái gì vậy?" Ngô Sở Úy kinh hãi,ANh muốn tôi mang theo cái này đến công ty? Tôi có một cuộc họp quan trọng với nhân viên, còn phải đàm phán với khách hàng, anh muốn tôi trước mặt mọi người phải làm sao?"
Trì Sính thản nhiên trả lời," Tinh thần của cậu không đạt khẩn trương hưng phấn nó sẽ không rung."
" Tôi muốn đi vệ sinh thì làm sao đây?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sinh vẫn như trước bình tĩnh nói," Yên tâm, cậu sáng sớm đã vệ sinh, trừ khi cậu cố ý ăn đồ làm tiêu chảy gì đó thì cả ngày đảm bảo sẽ không đi lần hai."
Bởi vì được ân cần chăm sóc mà sự trao đổi chất của Ngô Sở Úy và Trì Sính cũng gần như nhau, chuông báo thức được đặt như nhau, không thể trốn tránh, cũng không thể tự do tùy ý làm việc đến giờ là đâu vào đó.
" Chỉ khi nào cậu ở cùng tôi cậu mới được phép rút cái này ra, còn mọi lúc mọi nơi đều phải mang. Điều khiển ở trong tay tôi chỉ cần cậu nén lấy ra, tôi ắt biết."
Ngô Sở Úy bực mình nói:" Anh đây là không tin tưởng tôi."
"Tôi không phải không tin tưởng mà là lo lắng."
"Cũng chẳng khác gì nhau, không phải sao?" Ngô Sở Úy hỏi lại.
Trì sính trầm trầm nói," Có hay không tự cậu rõ, cậu tốt nhất suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap/1330245/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.