Sáng hôm sau, Ngô Sở Úy thức dậy, mặt trời rọi qua cửa sổ chiếu xuống mặt thảm, cả căn phòng đều sáng rõ. Rõ ràng là một ngày đẹp trời, nhưng Ngô Sở Úy lại cảm thấy u ám, tim đập thình thịch, như có cái gì ở trong ngực, cảm giác bị đè nén.
Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra lý do khiến mình cảm thấy áp lực.
Trì Sính đang im lặng đứng dựa vào phía đầu giường, áo ngủ mặc như không mặc, lộ ra cơ ngực vạm vỡ, chân mày nhíu chặt, mắt như một cái hố đen sâu không thấy đáy, nhìn không rõ tâm tình bên trong. Khóe miệng khẽ động, râu mọc lỉa chỉa như những lưỡi dao nhỏ dầy đặc, tựa như sẵn sàng chém bất cứ ai làm anh ta phật ý.
Ngô Sở Úy vốn không quan tâm với buổi họp mặt tối qua, vươn tay ôm lấy Trì Sính, dán nửa mặt vào ngực anh ta, tay theo chỗ hở nơi cổ áo luồn vào trong, vuốt ve bên hông và thắt lưng Trì Sính.
Cử chỉ thân thiết đó khiến khó chịu trong lòng Trì Sính giảm đi không ít.
"Tối qua làm gì?"
"Anh hỏi tôi hả?" Ngô Sở Úy lười biếng trả lời.
Trì Sính dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cậu, "Không phải sao?"
Ngô Sở Úy thẳng thắn nói: "Tôi cũng định đi đón anh, sợ anh uống say không thể lái xe. Sau đó nửa đường gặp được thần tượng, định chỉ nói chuyện vài câu. Kết quả phát hiện anh ta có một môn tuyệt kỹ, tôi đặc biệt thấy hứng thú nên bái sư học nghệ, nhờ anh ta chỉ môn công phu này."
Ngô Sở Úy thành thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap/1330241/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.