Chương trước
Chương sau
Sáu giờ tối, trời đã tối đen, Khương Tiểu Soái nhìn ra ngoài, lầm bầm: "Chắc Trì Sính đã tan ca rồi nhỉ?"
Ngô Sở Úy nói: "Năm giờ đúng giờ tan ca."
"Vậy tính ra đã đến khách sạn rồi, đồng nghiệp nữ ở đơn vị của Trì Sính có không ít đúng không? Nhiều mỹ nữ vây quanh xum xoe nam thần của các cô ấy, cậu là người sở hữu nam thần, lúc này có suy nghĩ thế nào?"
Cuộn ống giấy đưa tới miệng Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nói như thật: "Tôi rất cảm tạ các cô ấy đã giúp tôi chia sẻ áp lực."
"Nếu không chỉ là áp lực, mà cả phương diện tài lực thì sao?"
Ngô Sở Úy hít mạnh một hơi, mặt nghẹn muốn xanh luôn.
"Vậy tất nhiên là tốt rồi, cầu còn không được mà!"
Khương Tiểu Soái cười rút ống giấy lại, vỗ vai Ngô Sở Úy nói: "Cậu ở đây trông nhà dùm tôi, tôi ra ngoài mua chút gì ăn, tối nay ăn cơm với cậu xong rồi mới đi." Nói xong khoác áo ra ngoài.
Ngô Sở Úy một mình ở lại phòng khám, bên ngoài là đường lộ, xe tới lui không dứt, đặc biệt náo nhiệt, nhưng trong lòng lại trống rỗng. Khương Tiểu Soái không nhắc còn hay, vừa nhắc y liền thật sự có chút hối hận.
Cầm di động lên, hơn nửa tiếng không có tin nhắn chưa đọc nào cả.
Chắc đã vào phòng rồi đi? Khẳng định có không ít nữ đồng nghiệp tiếp cận anh ta, hỏi anh ta: Anh có tình nhân không? Nếu Trì Sính nói không có, mấy cô nàng đó khẳng định sẽ nói: Lừa ai vậy? Chúng tôi không tin đâu, phạt anh uống một ly. Nếu Trì Sính nói có, họ nhất định sẽ nói: Tổn thương trái tim chúng tôi quá, phạt anh làm một ly.
Mấy ly rượu vào bụng, đói bụng đã nhiều ngày như thế, xung quanh toàn là thịt, có thể giữ nổi sao?
Nghĩ thế, Ngô Sở Úy lại gửi tin nhắn cho đồng nghiệp nữ của Trì Sính.
"Nếu Trì Sính uống nhiều làm bậy, cô liền quất anh ta!"
Xuất thần rất đáng sợ, nó sẽ khiến cho bạn khi gửi tin nhắn, chọn sai đối tượng gửi, thuận tay gửi tin nhắn vào số của người đó. Ngô Sở Úy làm chuyện ngu xuẩn này, đợi khi ý thức được, tin nhắn đã gửi đi rồi. Lúc này, y chỉ hận không thể lao ra ngoài bứt đứt cáp điện, ngăn cản tin nhắn này truyền đi.
Đáng tiếc, một giây sau Trì Sính đã nhận được tin nhắn này.
"Nếu Trì Sính uống nhiều làm bậy, cô liền quất anh ta!"
"..."
Lúc này Cương Tử đã thắng xe, Trì Sính bỏ di động vào túi áo, làm như không có gì bước vào phòng khám.
Ngô Sở Úy đang nôn nóng bất an, bóng dáng Trì Sính đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, nói không rõ là hoảng sợ hay vui mừng, tóm lại tim đập cực nhanh, nhưng lại cảm thấy bình ổn kỳ lạ.
"Tin nhắn tôi gửi vừa rồi anh nhận được chưa?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính đáp: "Tin nhắn gì?" Ra vẻ muốn lấy di động ra khỏi túi.
"Đừng xem, không có gì."
Ngô Sở Úy nhanh chóng kéo tay Trì Sính ra khỏi túi, rồi cứ nắm chặt không buông, hỏi: "Sao anh đến đây?"
Trì Sính nắm ngược lại tay Ngô Sở Úy, hắn vừa mới xuống xe, bàn tay đặc biệt ấm áp.
"Qua đón cậu về nhà."
Ngữ khí của Trì Sính rất bình thản, nhưng trong lòng Ngô Sở Úy lại nổi sóng gợn không nhỏ, trong một thoáng, hình như thật sự có một mái nhà mơ mơ hồ hồ. Tuy rằng có hơi sắc tình, có hơi biến thái, nhưng quả thật đó là ổ an lạc của hai kẻ điên bọn họ.
Nghĩ thế, nụ cười liền không giữ được.
Trên đời này chính là có dạng sinh vật đặc thù như thế tồn tại, bọn họ âm mưu toan tính người khác, kết quả kế hoạch thất bại, ngược lại bản thân lại trộm vui, còn không phải là do ăn no rửng mỡ sao?
Trì Sính cảm thấy tay Ngô Sở Úy hơi lạnh.
Người đàn ông biết quan tâm sẽ nói: "Nào, để tôi sưởi ấm cho."
Người đàn ông khốc sẽ nói: "Đi, chúng ta ra ngoài sưởi ấm."
Cuối tháng mười hai, thời tiết Bắc Kinh đã rất lạnh, trên khung bóng rổ phủ một lớp sương mỏng.
Ngô Sở Úy đã rất lâu không đến đây đánh bóng, hiện tại y toàn đến phòng tập thể thao chính quy, còn có huấn luyện viên ở cạnh chỉ dẫn, đường nét cơ bắp trên người càng lúc càng xinh đẹp.
Nhưng chạy nhảy ở sân bóng rổ rộng rãi lại đơn giản này, tâm trạng của Ngô Sở Úy đặc biệt thoải mái, máu trên người đều nóng lên, giống như tìm được kích thích mà lúc trước từng liều mình hướng tới.
Tuy mặc rất nhiều, nhưng động tác không bị trở ngại, tránh trái tránh phải trong sự truy kích của Trì Sính, linh hoạt ứng biến, thành thạo điêu luyện. Bỗng nhiên xoay người, còn chưa nhảy lên, mông đã bị hai bàn tay giữ chặt.
Một năm trước cũng bị Trì Sính sờ mó kiểu này, lúc đó chỉ cảm thấy tức giận, có mầm lửa xoẹt xoẹt bùng lên. Hiện tại cũng có một mầm lửa xoẹt xoẹt bùng lên, nhưng lại biến thành một loại lửa khác, một loại lửa quỷ có thể khiến chó động dục.
Ngô Sở Úy thở gấp vài hơi, nắm cổ tay Trì Sính nói: "Tôi còn muốn chơi một lát nữa."
Trì Sính không ép y, hiếm khi thấy y hoạt bát vui vẻ, nên để mặc cho con chó đực này vui đùa. Trải qua một năm rèn luyện, hiện tại động tác úp rổ của Ngô Sở Úy đã nhẹ nhàng ăn khớp, liền mạch lưu loát. Hai tay nắm chặt khung rổ không xuống, cố ý khoe khoang lực cánh tay của mình.
Trong lòng thầm đếm 1, 2, 3, 4...
Khi đếm đến 9, phần eo đột nhiên lắc lư, thân thể mất cân bằng, hai tay trượt khỏi khung rổ.
Trì Sính cứ thế giữ cái mông ấn trên vai, hai tay kẹp chặt eo Ngô Sở Úy, với tay giữ chặt đùi Ngô Sở Úy, bước nhanh lên xe.
Ngô Sở Úy không dám giãy bừa sợ té xuống, lại không muốn bị Trì Sính cưỡng ép như thế, cuối cùng dứt khoát nhấc chân vòng qua đầu Trì Sính, trực tiếp cưỡi trên cổ hắn.
Nếu Cương Tử có ở đây, khẳng định sẽ nói một câu, thằng nhóc cậu thật vô pháp vô thiên, dám cưỡi trên cổ Trì Sính!
Ngô Sở Úy không chỉ dám cưỡi, còn dám trêu ghẹo.
Tay men theo hầu kết của Trì Sính xoay vòng vài lần, vòng đến mức trong lòng Trì Sính nổi lửa, nhưng y lại không đau không ngứa nói: "Lúc nhỏ ba tôi cũng nâng tôi thế này, dẫn tôi đến Thiên Kiều xem bán đại lực hoàn, anh biết cái gì là đại lực hoàn không?"
Trì Sính chỉ biết trên cổ của hắn bị cộm hai viên thịt lớn.
Ngô Sở Úy vẫn tự nói: "Cái người bán đại lực hoàn mặc áo da sát nách, quần đèn lồng, một thân cơ bắp lồ lộ ra, đến giờ tôi vẫn nhớ cái câu người đó quát lên: Nào, nhìn bên này, sao tay tôi lại thô như thế? Sao lại mạnh mẽ như thế? Này, đây là do uống đại lực hoàn tổ truyền. Ôi, ngài nhìn đại lực hoàn này đi, một gói một xâu tiền, ngài dùng mỗi ngày, dùng hằng tháng, dùng hàng năm, ngài sẽ giống tôi... câu sau thì tôi quên rồi."
Trì Sính chen vào một câu: "Tôi biết."
Ngô Sở Úy kinh ngạc, "Anh biết? Anh cũng từng nghe? Câu sau là gì?"
"Mọc hai trái trứng lớn nặng trình trịch."
Ngô Sở Úy đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột ngột vung hai đấm vào cổ Trì Sính, bà mẹ anh, sao lại kéo lên tôi rồi hả?
Trì Sính đi vòng đường xa, Ngô Sở Úy nói quá hưng trí nên cũng không phát hiện. Tay sờ má Trì Sính, sờ đến phần râu cưng cứng, đột nhiên nhớ đến người cha đã mất của mình.
"Tôi nhớ ba tôi." Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính mở miệng: "Không sao, có ba nuôi đây."
Ngô Sở Úy mất nửa ngày mới hiểu ra, "Mẹ, anh nói ai là con hả?"
"Túi Dấm Nhỏ là con của tôi, cậu là anh trai của Túi Dấm Nhỏ, vậy cậu không phải là con tôi thì ai là con tôi?"
Ngô Sở Úy lấy điểu cứng chọt lên cổ Trì Sính, tức giận nói: "Có tin tôi lấy thứ này đâm lỗ trên cổ anh không hả?"
"Không cần dùng tới đâu." Trì Sính trầm giọng mở miệng: "Dùng hai trái trứng của cậu nện, mỗi bên một hố."
Ngô Sở Úy tru lên, tiếp theo bị Trì Sính nhét vào xe.
Khương Tiểu Soái đứng cách đó không xa, trân mắt nhìn đồ đệ vừa tố khổ với mình vui vẻ chui vào trong xe, cái điệu bộ thích chí đó, đã sắp đuổi kịp con chó Bắc Kinh ở nhà hàng xóm tại phố đông rồi.
Thao, còn nói không phải đến đây để khoe khoang?
Âm thầm mài răng, hai chân đá cửa, cơm tối bày lên bàn, tôi ăn một mình!
Một khi Khương Tiểu Soái cảm thấy nghẹn khuất, dạ dày sẽ đặc biệt tốt, hắn chưa từng nói với Ngô Sở Úy, hắn cũng từng có tháng năm trĩu nặng hơn một trăm ký, còn "huy hoàng" hơn Ngô Sở Úy lúc này nhiều.
Đang nhồm nhoàm ăn uống, nâng mắt lên, đối diện đột nhiên có một người ngồi, suýt nữa khiến Khương Tiểu Soái bị nghẹn.
Tôi thao, mẹ nó anh là quỷ quái từ đâu chui ra? Đi đường không có tiếng động gì hết.
Đôi mắt của Quách Thành Vũ quả thật giống như có ác quỷ ám thân.
"Tại sao bày thái độ này với tôi?"
Khương Tiểu Soái chẳng chút để tâm hỏi: "Thái độ gì?"
"Lạnh nhạt."
"Không phải tôi vẫn luôn như thế sao?"
Quách Thành Vũ dùng hai ngón tay nhẹ nhàng tách đôi đũa, nói: "Trước kia cũng lạnh, nhưng khác với cái lạnh hiện tại, cụ thể khác ở đâu, trong lòng cậu tự biết."
Khương Tiểu Soái hừ lạnh: "Anh nói thế, là vẫn chưa đoán ra ý đồ của tôi sao?"
"Bỉ nhân bất tài, còn mong bác sĩ Khương chỉ giáo."
Khương Tiểu Soái đáp trả rất dứt khoát: "Không rảnh."
Nói xong, cầm đũa muốn gắp đồ ăn, lại bị Quách Thành Vũ giữ chặt cổ tay, trong mắt lóe hàn quang, ngữ khí đột nhiên chuyển lạnh: "Anh đây là thấy người ta thân mật, trong lòng không thoải mái, đem tôi ra trút giận à?"
Quách Thành Vũ không hiểu gì cả: "Tôi thấy ai thân thiết?"
Khương Tiểu Soái quyết không tha: "Anh dám nói anh không phải theo xe anh ta đến đây?"
"Tôi ra ngoài vào giờ cao điểm tan ca, trên đường bị kẹt xe, tôi làm sao biết tôi đi theo xe nào?"
Khương Tiểu Soái ném đũa: "Bớt giả vờ với tôi đi!"
Quách Thành Vũ phát hiện, giữa hai người họ thật sự có hiểu lầm, hơn nữa hiểu lầm này hình như còn không nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.