Bữa tối Ngô Sở Úy ăn rất nhiều.
Vốn dĩ hôm nay ăn chay, kết quả Ngô công kê lần đầu tiên nhổ xuống một cọng lông, mua về rất nhiều thịt. Hơn nữa toàn bày ở phía mình, để cho Trì Sính đỏ mắt nhìn, một chút cũng không cho hắn ăn.
Trì Sính hỏi: "Tại sao không cho tôi ăn?"
Ngô Sở Úy vừa gặm xương vừa nói: "Hôm nay tốt nhất anh nên ăn chay."
"Người bị lở miệng là cậu." Trì Sính nhắc nhở.
Ngô Sở Úy liếc mắt đưa tình với Trì Sính, "Lát nữa làm công việc thể lực không phải cũng là tôi sao? Phải bù vào cho đáng chứ."
Trì Sính cười cười không rõ nghĩa, vậy thì đúng là nên ăn nhiều chút.
Kết quả, Ngô Sở Úy liền ăn quá nhiều.
Phàm là người có thường thức sinh hoạt đều biết, ăn no sẽ buồn ngủ, đói sẽ ngẩn người. Lượng đồ ăn quá nhiều, máu huyết sẽ đổ xuống dạ dày nhiều, tạo thành tình trạng não không đủ máu, người ta sẽ lờ đờ buồn ngủ. Cộng thêm buổi chiều cường độ vận động quá lớn, lúc này thân thể Ngô Sở Úy mệt mỏi vô cùng, ủ trên sô pha động đậy cũng lười.
Trì Sính xoa cái trán hơi nóng của Ngô Sở Úy, cố ý hỏi: "Cậu còn được không vậy?"
Ngô Sở Úy vụt cái mở to mắt: "Không vấn đề, tôi đi tắm."
Nói thì nói thế, nhưng nằm trong bồn tắm lại suýt ngủ mất, nếu không phải Trì Sính luôn ở bên tai "thúc giục", Ngô Sở Úy sớm đã đi gặp Chu Công rồi.
Nhân lúc Trì Sính vào phòng khác tìm đồ, Ngô Sở Úy vội vực tinh thần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap/1330200/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.