Xét thấy mông của Ngô Sở Úy hồi phục tốt đẹp, Trì Sính thả lỏng trông chừng với y, chuyện nằm ngoài sinh hoạt riêng tư không can thiệp vào một bước, chỉ cần sau khi tan ca đúng giờ về nhà là được.
Như thế, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng thở ra nhẹ nhõm, cho dù lại bị Khương Tiểu Soái bắt tại trận, còn ở trạng thái khó chịu nổi như thế, nhưng Ngô Sở Úy cũng không muốn tránh né nữa. Vì thực sự đã quá lâu không nói chuyện với Khương Tiểu Soái rồi, tâm trạng cấp bách muốn được găp mặt hắn đã xua tan tất cả lúng túng và hiểu lầm.
Gặp nhiều trắc trở, nghe ngóng mọi nơi, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng tìm được Khương Tiểu Soái.
Trong nhà ăn tại câu lạc bộ tư nhân của Quách Thành Vũ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, có thể giảm bớt rất nhiều lúng túng.
"Anh vẫn luôn ở đây sao?" Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái bất đắc dĩ: "Không ở đây thì còn có thể đi đâu? Ra ngoài đợi vị đó nhà cậu xẻo tôi thành bã à?"
"Tôi đã cùng với anh ta rồi, anh ta chắc sẽ không làm gì anh đi?"
"Cái đó ai mà biết?" Khương Tiểu Soái dùng muỗng khuấy khuấy canh trong chén, "Quách Thành Vũ mẹ nó thật quá đen! Nếu không phải do cái đồ cào phân Quách Thành Vũ đó, tôi cũng không đến mức phải ngồi xổm trên hố xí như bây giờ."
Ngô Sở Úy ho nhẹ một tiếng, "Ví von của anh không mấy thích hợp thì phải, chúng ta đang ăn cơm đó."
"Có cái gì đâu?" Khương Tiểu Soái gõ dĩa, "Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap/1330193/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.