Chương trước
Chương sau
Từ khi xe vận chuyển rắn bị cướp, Trì Viễn Đoan không có một đêm ngủ an ổn.
Xe là Trì Sính dẫn người cướp, chuyện này Trì Viễn Đoan vốn có thể nói là xong, nhưng vấn đề mấu chốt là rắn "chết" hơn năm mươi con, hơn nữa là "chết" trong bộ đội. Chỉ riêng điểm này, Trì Viễn Đoan đã trở thành bên đuối lý. Bất kể chuyện rắn chết là do người của bộ đội để lộ tin tức, hay do Trì Sính đặt cạm bẫy, Trì Viễn Đoan đã trở thành kẻ đuối lý. Bất kể chuyện rắn chết là do người của bộ đội để lộ tin tức, hay do Trì Sính đặt cạm bẫy, Trì Viễn Đoan cũng không bằng không cứ chỉ có thể nhận bồi thường.
Làm quan chức nhiều năm, ông vẫn luôn là tấm gương lấy lý phục nhân, về mặt giáo dục con cái cũng như thế. Từ nhỏ đến lớn, Trì Viễn Đoan nói với Trì Sính nhiều nhất là câu: Con có thể phạm sai lầm, nhưng con phải nói cho ba biết lý do con phạm sai lầm, lý do đúng đắn, ba có thể tha thứ cho con vô điều kiện.
Vốn là một câu giáo dục tín điều, kết quả lại trở thành vũ khí để con trai liên tục dùng để thao túng người làm cha.
Cũng như lần này, Trì Viễn Đoan sai trước, nếu ông muốn có lý lẽ để dạy con, thì phải bổ sung số rắn đã chết trước. Nhưng lấy đâu bù vào? Đàn rắn mà Trì Sính đổi đi đều là chủng loại quý hiếm, muốn tìm đầy đủ những giống đó về, rồi giao trả cho Trì Sính không chút hao tổn, so với bảo Trì Viễn Đoan ngậm miệng còn khó hơn.
Ông có thể làm gì?
Lại chẳng hạn, lần trước ông dọn ổ rắn của Trì Sính, lý do là có người báo chuyện Trì Sính dâm loạn nam sinh. Lần này thì sao? Lấy lý do gì để bắt rắn của hắn đi? Ông nói Trì Sính không lo sự nghiệp, nhưng người ta đang làm việc đàng hoàng ở cục cảnh sát giao thông, rắn đến tay rồi cũng không lập tức từ chức. Ông nói Trì Sính tâm lý không bình thường, nhưng người ta cũng đã quen bạn gái, còn đồng ý kết hôn, kết quả cô gái đó không nhịn nổi muốn giết rắn của hắn. Nhìn từ bên ngoài Trì Sính không làm bậy cũng không phải cố ý, Trì Viễn Đoan chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Ông lại có thể làm gì?
Trì Viễn Đoan buồn bực nhất là, trong chuyện cướp xe này, một người bạn của Trì Sính còn bị thương, nghe nói tình huống lúc đó rất nguy hiểm. Một khi có người thương vong, cho dù Trì Viễn Đoan ông có lý, ông cũng không có mặt mũi nói gì nữa.
Ông còn có thể làm gì?
...
Hai hôm nay, Trì Sính vẫn luôn ở trong phòng bệnh, y tá cao cấp đã mời, nhưng bị gạc sang một bên không dùng đến, hắn tự mình bao hết mọi hoạt động sinh hoạt của Ngô Sở Úy.
Sáng sớm thức dậy, bác sĩ qua kiểm tra, Trì Sính ngồi bên giường giúp sắn tay áo, bác sĩ rất khách sáo nói một câu: "Chuyện này để cô ấy làm là được rồi."
"Cô ấy" ở đây là chỉ y tá đứng bên cạnh.
Trì Sính sụ mặt nói: "Tôi tự làm mới yên tâm."
Trong lòng y tá rất không thoải mái! Không phải chỉ sắn tay áo thôi sao? Sao tôi có thể không làm được? Tôi còn có thể làm trật khớp cổ tay của anh ta sao? Một đại lão gia rất man, sao làm việc lại tích cực như thế chứ?!
Cương Tử vào cửa, từ phía sau vỗ vai Trì Sính một cái, nhỏ giọng nói: "Ông già đến rồi."
Trì Sính theo hắn ra ngoài, đứng ở cửa nói: "Cậu cứ nói với ông ấy tôi không có ở đây."
"Ông ấy đã thấy xe của cậu rồi."
Trì Sính nghiêm mặt: "Cậu cứ nói đó là do cậu lái đến."
"Xe của tôi cũng đậu ngay bên cạnh xe cậu mà."
"Vậy cậu nói tôi không rảnh."
Cương Tử rất buồn bực, "Ông ấy đã đến hai chuyến rồi, không nói câu nào cũng không thích hợp lắm đi? Lỡ đâu ba cậu nóng lên, lại truy đến phòng bệnh, với độ phô trương và khí thế của ông ấy, dọa đến vị ở bên trong thì sao hả?"
Trì Sính đảo mắt nhìn bên trong, Ngô Sở Úy đang nhe răng thở hổn hển.
Đột nhiên phát điên, "Tôi đã nói với các người bao nhiêu lần rồi? Khi cởi băng ngực cho cậu ấy thì phải kéo mông xuống một chút, các người cứ dựng cậu ấy như thế, cậu ấy có thể dễ chịu sao?"
Từ khi chuyển đến phòng bệnh vip, nhân viên y tá nào bên trong cũng đều từng bị Trì Sính giáo huấn qua, bất kể tuổi tác nhỏ hay lớn, không nể mặt ai. Hắn vừa mở miệng là không ai dám lên tiếng, không kể vấn đề thân phận, còn có khí thế của hắn. Đừng thấy chưa đến ba mươi tuổi, mặt mà trầm xuống thì còn khiếp người hơn cả thủ lĩnh bộ đội năm sáu chục tuổi nữa.
Y tá nghe Trì Sính quát, vội làm theo ý hắn đưa tay nhích lên mông.
"Được rồi, để tôi làm!"
Trì Sính vẫn bước vào, tự mình làm việc này, tay hắn có thể ôm trọn cả mông Ngô Sở Úy, đỡ rất vững, Ngô Sở Úy lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cửa mở, Ngô Sở Úy vội nhét túi tiền vào trong chăn.
Cương Tử xách hai túi đồ ăn bước vào, bên trong chứa bữa tối của Trì Sính và Ngô Sở Úy, cẩn thận bày trên tủ đứng, rón ra rón rén ra ngoài.
Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng: "Cương Tử."
Cương Tử hơi dừng bước, nghiêng đầu nhìn Ngô Sở Úy.
"Sao vậy?"
Ngô Sở Úy vẫy vẫy tay với Cương Tử, vẻ mặt thần bí.
"Muốn nhờ cậu chút chuyện."
Cương Tử thành thành thật thật đi qua.
Ngô Sở Úy lại nói: "Chuyện này có thể hơi thiếu đạo đức, cậu nguyện ý giúp tôi chứ?"
Cương Tử dám nói không nguyện ý sao? Trì Sính vừa châm kim dự phòng cho hắn xong, thiếu đạo đức gì chứ, chuyện táng tận lương tân, nếu Ngô Sở Úy này làm đều là hợp lý hợp pháp. Người ta bị lừa bị gạt đều mắt nhắm mắt mở, hắn là kẻ biết rõ sự tình có lý do gì để không vinh hạnh chứ?
"Được, cậu nói đi."
Ngô Sở Úy ý bảo Cương Tử lại gần, hai người nhỏ giọng nói chuyện cả buổi, cuối cùng Cương Tử triệt để hiểu rõ, dựng ngón cái với Ngô Sở Úy.
"Nửa đời sau của Trì Sính sớm muộn cũng là của cậu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.