Giấc ngủ kéo dài đến tận trưa hôm sau, đợi khi Ngô Sở Úy tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường trong phòng khám. Những chuyện xảy ra tối qua hiện tại nghĩ lại đặc biệt không chân thật, không phải mình tìm hắn để ngả bài sao? Sao lại mơ hồ làm cùng hắn? Làm xong rồi không phải nên ngủ ở chỗ hắn sao? Sao lại về đây rồi?
Càng nghĩ càng không ra, vội mở cửa hỏi Khương Tiểu Soái.
"Anh biết tối qua tôi đi làm gì không?"
Khương Tiểu Soái không thèm ngẩng đầu hỏi lại: "Làm gì?"
"Anh không biết a!" Ngô Sở Úy sụ mặt.
"Tôi làm sao biết đi đâu?" Khương Tiểu Soái cảm thấy Ngô Sở Úy khẳng định là ngủ nhiều bùng đầu, "Tối qua khi tôi đi cậu vẫn ở phòng khám, sáng hôm nay khi tôi đến cậu vẫn ở phòng khám, cậu nói cậu đi làm gì? Đi ngủ đó."
Mẹ nó!... Lẽ nào là một giấc mộng xuân?
"Đúng rồi, trên bàn có hai túi đồ ăn, không biết là ai đưa đến." Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy nhớ lại lời Trì Sính nói với mình hôm qua, "Tâm trạng tôi hôm nay không tốt, cậu về nhà ngủ một giấc trước đi, sáng mai tôi sẽ mang đồ ăn cho cậu."
Ồn ào nửa ngày hóa ra không phải mơ... Ngô Sở Úy không biết nên cao hứng hay thất vọng, ngồi một mình trên ghế suy nghĩ ngẩn ra, cũng không đi rửa ráy, cứ rối bù bẩn thiểu ngẩn ra đó.
"Này, nghĩ gì đó?" Khương Tiểu Soái vẫy vẫy tay trước mặt Ngô Sở Úy.
Hai mắt Ngô Sở Úy vô thần nhìn Khương Tiểu Soái, lo lắng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap/1330151/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.