🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bây giờ đã sang tháng bảy, mọi người đều ra ngoài ăn đồ nướng, còn Ngô Sở Úy lại dẫn Trì Sính đi ăn xiên que hầm. Hết cách a! Đồ nướng mắc lắm, dù sao cũng không phải thật lòng muốn mời, có thể bịp được thì bịp thôi!
Thời tiết này mà đi ăn xiên que hầm, quả thật không khác gì đi phòng tắm hơi.
Ăn xong, cả người Ngô Sở Úy giống như mới vừa tắm xong, áo thun chữ T rộng rãi dính lên người, từ cổ áo đến ngực đều ướt đẫm. Quên mất bên cạnh còn có một tên sắc lang, theo thói quen kéo áo lên tận ngực, lộ ra cái bụng phẳng lì và phần lớn bờ lưng ướt át, kéo thẳng đến phần mông nhô lên, cái quần xệ đáy đầy lẳng lơ che đi rãnh mông gợi cảm, thuần túy là chơi lửa tự thiêu.
Cổ họng Trì Sính giống như bị nướng, mồ hôi lăn qua hầu kết nhô cao uốn lượn chảy xuống.
"Kéo áo xuống." Trầm giọng nhắc nhở.
Ngô Sở Úy nóng đến mức quên hết tất cả, còn kéo cao hơn, đầu nhũ cũng hơi lộ ra.
"Tôi bảo cậu kéo xuống!" Trì Sính hung tợn giật mạnh.
Ngô Sở Úy không sợ chết kháng nghị, "Tôi nóng!" Nói rồi lại kéo áo lên.
"Cậu nóng đúng không?" Con ngươi đỏ ké nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm.
Ngô Sở Úy đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó không đúng, đợi khi phản ứng lại, đã bị Trì Sính áp tải vào trong xe, điều hòa mở lớn nhất, mồ hôi trên người lập tức lạnh đi, bầu không khí kỳ lạ lại khiến nhiệt độ trong xe tăng cao. Trì Sính giận dữ, hung tợn xé áo chữ T của Ngô Sở Úy, hơi thở nặng nề nói: "Nếu cậu đã nóng như thế, vậy tôi liền lột sạch cậu, cho cậu triệt để mát mẻ."
"Đừng đụng vào tôi!"
Ngô Sở Úy tức giận kháng nghị, nắm tay siết vang răng rắc, bảo vệ bản thân không cho phép xâm phạm một phân một mẫu.
Trì Sính đột nhiên phát hiện, so với lửa dục đốt người, trong lòng hắn còn có một ngọn lửa vô danh cháy mạnh hơn. Theo tính tình của hắn lúc trước, vừa rồi khi trên đường, Ngô Sở Úy dám chọc hắn như thế, hắn đã giày vò lại ngay trên đường, làm nhục y dưới mắt bao người, đó mới gọi là sướng là kích thích. Nhưng lúc này hắn lại tức giận, thật sự tức giận, chỉ vì Ngô Sở Úy để trần không chút hình tượng như thế, hắn thấy khó chịu.
"Sau này đừng ăn mặc thế này nữa nghe chưa?" Trì Sính đột nhiên phun ra một câu.
Ngô Sở Úy xụ mặt hỏi: "Tôi mặc vậy thì sao?"
"Cậu hỏi mặc vậy thì sao? Mặc vậy đi khắp hang cùng ngõ hẻm, sợ người khác không nhìn thấy cậu hay sao? Ở trước mặt tôi cậu lẳng lơ thế nào cũng được, nhưng ra ngoài thì phải che đậy kín đáo cho tôi!"
Ngô Sở Úy không hiểu, y chỉ tùy tiện sửa sang một chút, sao lại thành lẳng lơ? Y mặc quần dài áo thun dài sao không thể ra đường chứ?
Trì Sính thấy Ngô Sở Úy còn trợn mắt với mình, liền đè người lên trên, mài răng chất vấn: "Ai bảo cậu mặc quần xệ đáy?"
"Quần xệ đáy thì sao?" Ngô Sở Úy không phục, "Tôi cũng đâu có để hở chỗ nào!"
"Nhất định phải phơi nguyên cái mông ra mới gọi là hở hang sao?" Lửa ngầm cuồn cuộn trong mắt Trì Sính, "Cậu kéo thấp thêm chút nữa, tôi đã có thể trực tiếp từ đằng sau đâm vào làm cậu rồi!" Nói xong thật sự kéo quần Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy tức giận khó nén, bóp cổ tay Trì Sính lớn giọng quát: "Tôi cảnh cáo anh, quần của tôi tốn mấy chục ngàn lận đó!"
"Mấy chục ngàn..." Trì Sính chế nhạo nhìn Ngô Sở Úy, "Cậu dứt khoát cắt một mép quần, chúng ta lấy đi ăn một bữa đồ nướng là được."
Ngô Sở Úy uy hiếp không thành lại chuyển sang giả khổ sở, ánh mắt bi ai vô cùng đáng thương.
"Anh đang chê tôi không có tiền, mời anh đi ăn cũng keo kiệt như vậy chứ gì?"
Trì Sính hỏi vặn lại: "Cậu nói xem?" Nếu tôi thật sự chê cậu thì còn có thể bị một cây kim băng lừa đi sao?
Ngô Sở Úy bất kể cái đó, tôi đây bi phẫn, tôi đây rét lòng, tôi đây liền chán đời tuyệt vọng ê chề bởi bị gạt bỏ.
Trì Sính bi ai phát hiện, hắn đã bị trêu chọc đến vậy, mà vẫn bị mấy trò vặt của Ngô Sở Úy bức về, làm sao cũng không xuống tay nổi, thật tà môn! Sau một hồi giằng co, tay đưa ra sau đầu Ngô Sở Úy, cứng rắn ôm lên, chăm chú nhìn nửa ngày, bá đạo hôn y.
Ngô Sở Úy đã càng lúc càng quen hôn Trì Sính.
Trước kia cảm thấy thân mật là chuyện chịu thiệt, đó là cái giá phải trả để câu được con cá lớn, hiện tại hoàn toàn không nghĩ thế nữa. Đầu lưỡi của Trì Sính quả là một báu vật, có thể khuấy trộn trời long đất lở, thư sướng lâm li, hung hãn kịch liệt, mỗi lần dừng lại đều có cảm giác còn chưa thỏa mãn.
Tay Trì Sính trượt lên eo Ngô Sở Úy, ngón tay thô sần cọ cọ quanh da bụng.
Ngô Sở Úy không thoải mái ưỡn ưỡn eo, ấn cổ tay đang hoạt động của Trì Sính.
"Có cảm giác rồi?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy mất tự nhiên đáp: "Không quen."
"Vậy cậu quen cái gì?" Trì Sính thổi hơi vào tai Ngô Sở Úy: "Quen trực tiếp làm? Vậy lần sau cậu đến đừng mặc quần xệ đáy nữa, dứt khoát mặc quần hở đáy luôn đi, thuận tiện!"
May mà trong lòng Ngô Sở Úy có một cái pín lừa làm giới hạn cuối, nếu đổi lại trước kia, y đã sớm dựng sào khởi nghĩa rồi.
Tay Trì Sính đột nhiên nạy lưng quần Ngô Sở Úy lên, không cho Ngô Sở Úy bất cứ thời gian chuẩn bị tâm lý gì, ngón tay thô dài đã chui vào nơi cỏ rậm, túm hết toàn bộ lên, sắc giọng chất vấn.
"Cậu ba lần bốn lượt đến chọc tôi, chọc được rồi lại không cho tôi chạm vào, muốn chơi trò mèo gì đây?"
Nghi vấn nên đến vẫn đã đến rồi, Ngô Sở Úy nhất thời không tìm được lời nào hay để lấp liếm, tay Trì Sính vẫn không buông tha trong quần y, châu chấu không đá nổi xe, thực sự hết rồi cách, chỉ đành lật con át chủ bài lên thôi.
"Anh không phải là bạn trai của tôi, dựa vào cái gì phải cho anh đụng vào tôi?"
Một câu nói, đâm thẳng vấn đề.
Sắc mặt Trì Sính biến đổi, rút tay khỏi quần Ngô Sở Úy, nhìn y chằm chằm.
"Đại Bảo."
Ngô Sở Úy không tình nguyện ờ một tiếng.
"Sang chỗ tôi đi." Trì Sính nói, "Lâu lắm rồi tôi không ngủ cùng người khác."
Ngô Sở Úy vẫn cứng đầu, "Tôi không đi."
Anh không chia tay cô ta, tôi sẽ không đi!
"Vậy được rồi." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy mài răng, quả nhiên, người đa tình là bạc tình nhất, cái đồ đứng núi này trông núi nọ, Nhạc Duyệt cũng là đồ mắt mù, không! Cả hai người đều mù mắt hết rồi! Ngô Sở Úy tức giận bừng bừng mở cửa xuống xe.
Kết quả, vậy còn chưa xong, chuyện đáng giận hơn còn ở phía sau.
Trì Sính theo Ngô Sở Úy về phòng khám, lại còn bảo y thổi kẹo đường.
"Tôi dùng thời gian ở bên bạn gái đi với cậu, trở về cô ấy nhất định sẽ tức giận, cậu thổi một đóa hoa hồng, tôi đem về dỗ cô ấy." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy mài răng cười hung tợn, không đến hai mươi phút, lại một kiệt tác ra đời.
Trên que trúc xiên một cái mông sinh động như thật, đưa ra trước mặt Trì Sính.
"Hoa hồng không biết thổi, lấy hoa cúc xài tạm đi."
...
Tối đó, Trì Sính nằm một mình trên giường, Túi Dấm Nhỏ ngoan ngoãn khoanh mình bên cạnh hắn, nhìn tay hắn không ngừng xoay que trúc, cái mông lớn được thổi kia cứ thế xoay a xoay.
Giống như lúc Ngô Sở Úy đi trên đường, cái động tác vặn hông lẳng lơ đó.
Đã lâu lắm rồi không có trạng thái cực đoan ngứa đến tận xương ai cũng không gãi hết được chỉ có cái mông đó có thể giải ngứa.
Hắn từng gặp qua vô số người mặc quần xệ đáy, quần chữ T, thậm chí không mặc quần, quỳ dưới đất lắc eo xoắn mông, động tác hạ lưu nào cũng từng thấy, nhưng đều không dâm đãng bằng hành động kéo áo lên của Ngô Sở Úy. Trì Sính cuối cùng cũng cảm thấy, lẳng lơ không phải là diễn ra, mà nó đến từ xương cốt, sự lẳng lơ của Ngô Sở Úy giấu trong từng lỗ chân lông, phân bố dày đặc toàn thân, nhưng chỉ có kẻ chuyên nghiệp mới có thể thấy được.
Trong phòng chỉ có một mình, Ngô Sở Úy khỏa thân ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào chỗ kín, phần chân lông có hơi sưng đỏ, đó là do bị Trì Sính kéo.
Mẹ nó thật biến thái... Ngô Sở Úy bất giác nghĩ.
Đang mắng, điện thoại của biến thái gọi đến.
Ngô Sở Úy co mình vào chăn, lười biếng a lô.
"Ngủ chưa?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy ngáp một cái, "Đang chuẩn bị ngủ, còn anh?"
"Đang chuẩn bị làm tình."
Trong đầu Ngô Sở Úy bùng lên một đống lửa, suýt nữa đã thiêu cháy lông bên dưới.
"Anh làm tình thì gọi điện cho tôi làm gì?"
Trì Sính vuốt ve thân rắn của Túi Dấm Nhỏ, âm u nói: "Muốn bảo cậu cổ vũ cho tôi!"
"Được, không vấn đề." Ngô Sở Úy mài răng, "Đại mỹ nữ bên đó nghe thấy không! Bạn trai của cô không phải là chim tốt gì đâu! Anh ta sờ mông mỹ nữ, túm âm mao đàn ông, chơi cô xong thì trèo tường đi chơi người khác, lưu manh thấy anh ta cũng phải tránh đi..." (Âm mao: lông tại vùng kín)
Mắng xong, hung tợn gác máy, thật giải hận!
Bên kia cũng đỡ thèm, nhớ đến bộ dáng hung tợn dựng lông của Ngô Sở Úy, gai nhỏ trong lòng toàn bộ được nhổ đi, phải nói là rất thư sướng, hắn ôm Túi Dấm Nhỏ nghỉ ngơi.
Kết quả, hôm sau, Nhạc Duyệt trực tiếp đến phòng làm việc của cảnh sát giao thông bắt người, căn bản không cho Ngô Sở Úy cơ hội chơi trò tâm nhãn, ôm tay Trì Sính rời đi.
Ngô Sở Úy nhìn theo bóng lưng sóng đôi của họ rất lâu, thần sắc phức tạp.
Xem ra, không làm thật thì không thể hàng phục được tên đó rồi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.