Tối hôm đó, sau khi Trì Sính đi không lâu, Ngô Sở Úy liền về phòng khám.
Khương Tiểu Soái dọn đồ xong vừa định đi, thấy Ngô Sở Úy về, mặt lộ ra mấy phần vui mừng, tạm thời đặt túi xuống, hiếu kỳ nghe ngóng, "Nghỉ ngơi sao rồi?"
Ngô Sở Úy đắc ý nói: "Anh thấy sao?"
Khương Tiểu Soái cảm thấy bất ngờ, trưa hôm nay Trì Sính truy hỏi tung tích Ngô Sở Úy, hắn còn lo lắng Trì Sính sẽ đi tìm Ngô Sở Úy gây phiền toái, khiến Ngô Sở Úy bị kích thích lớn hơn, cuối cùng không về nữa luôn. Ai ngờ Ngô Sở Úy lại về nhanh như thế, hơn nữa còn rất vui vẻ, lực sinh mạng của đồ đệ hắn quả nhiên ngoan cường!
"Kẹo đường của tôi đâu rồi?" Tiếng Ngô Sở Úy vọng ra từ trong phòng.
Khương Tiểu Soái thành thật báo cáo, "Uy mãnh tiên sinh lấy đi rồi."
"Anh ta dựa vào cái gì mà lấy của tôi chứ?" Ngô Sở Úy gấp lên.
Quả nhiên là kết quả Khương Tiểu Soái đã dự liệu, thế là hắn lại nhiều chuyện thêm vào một câu: "Tôi đã liên tục cảnh cáo anh ta không thể lấy, nói cậu về nhất định sẽ tức giận, kết quả anh ta chẳng thèm để ý."
Ngô Sở Úy phẫn hận cầm di động lên.
"Ai cho anh lấy kẹo đường của tôi đi hả?"
Bên kia chỉ nghe rạo rạo rạo, người họ Trì nào đó đang nhai dưa leo, không rảnh trả lời.
"Anh cũng không thể lấy đi hết vậy chứ! Dù sao cũng phải để lại cho tôi mấy cái chứ!"
Lại là tiếng nhai rạo rạo, Ngô Sở Úy sắp cúp máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap/1330135/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.