Sáng hôm sau, Khương Tiểu Soái vừa vào phòng khám đã vội vã điều tra tình hình.
"Anh ta đi rồi?"
Bàn chải răng trong tay Ngô Sở Úy ngừng trong miệng mấy giây: "Đi từ lâu rồi!"
Khương Tiểu Soái híp mắt quan sát Ngô Sở Úy: "Mấy giờ đi?"
"Không nhớ rõ." Ngô Sở Úy phun bọt trong miệng ra, dửng dưng nói: "Chắc khoảng hơn chín giờ, sau khi anh ta đi tôi tắm xong thì đúng mười giờ."
Khương Tiểu Soái mím môi vài lần: "Anh ta không ở lại đây sao?"
"Ở lại đây?" Ngô Sở Úy đảo mắt, "Dựa vào cái gì tôi phải cho anh ta ở lại đây?"
Khương Tiểu Soái sốt ruột vỗ trán, "Vậy tối qua hai người không làm cái gì hết hả?"
"Thổi một cây kẹo đường."
"Lại thổi kẹo đường?" Nếp nhăn xuất hiện trên trán Khương Tiểu Soái, "Cậu có thể làm cái gì khác được không?"
"Anh tưởng tôi muốn thổi hả? Là anh ta cứ đòi cho bằng được thôi!" Nhắc đến chuyện này Ngô Sở Úy liền giận, đảo mạnh bàn chải trong miệng vài cái, "Nếu không phải vì câu anh ta, tôi cần phải ủy thân bán nghệ sao?"
"Cậu không thể luôn bán nghệ chứ! Cậu cũng phải bán thân đi!"
Con ngươi Ngô Sở Úy lập tức co rút: "Anh nói cái giề?"
"Không phải..." Khương Tiểu Soái đỡ trán, "Cậu hiểu lầm rồi, ý tôi là chúng ta không thể câu như thế, có chút lạc thú nhỏ là chuyện tốt, nhưng chỉ có lạc thú thì quá đơn điệu. Đàn ông là động vật ăn thịt, nếu chỉ có niềm vui không cho thịt, là cậu thì cậu sẽ vui nổi sao? Đương nhiên, nếu con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap/1330125/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.