Khương Tiểu Soái tan ca xong vẫn không về nhà, tràn đầy mong ngóng đợi ở phòng khám, đợi đến tận nửa đêm. Cứ nghĩ Ngô Sở Úy hơn một giờ cũng phải về rồi, hiện tại còn chưa về, tính ra đã đạt được.
Nghĩ đến đây, Khương Tiểu Soái có chút an ủi lại có chút chua xót.
Đồ nhi thuần khiết của hắn a! Cứ đâm đầu vào như thế, cũng không biết con đường phía trước có cạm bẫy gì không...
Cuối cùng, cửa mở.
Khương Tiểu Soái bước vội ra đón, nắm tay Ngô Sở Úy, phát hiện tay y khá lạnh, ánh mắt lại rất phức tạp, mang theo bi thương và kêu than dốc lòng dâng hiến.
"Hạ thủ rồi?" Khương Tiểu Soái hỏi dò.
Sắc mặt Ngô Sở Úy ngưng trọng gật đầu.
Khương Tiểu Soái hơi giật mình, "Làm đến triệt để luôn hả?"
"Chắc có thể tính là triệt để..." Ngô Sở Úy đưa tay ra: "Mấy tiếng đồng hồ không buông tay."
Khương Tiểu Soái thầm tặc lưỡi, "Hai người chỉ dùng tay? Không dùng mặt sau?"
Mặt sau? Ngô Sở Úy hồ đồ rồi.
Khương Tiểu Soái lại hỏi: "Bắn mấy lần?"
Ngô Sở Úy lúc này mới hiểu ra, lập tức đấm tới một cú.
"Anh nghĩ đi đâu vậy hả? Tôi nói là nắm tay..." Nói rồi kéo tay Khương Tiểu Soái qua, thị phạm vài lần, "Chính là thế này... nắm tay! Hiểu chưa?"
Khương Tiểu Soái lặng lẽ vô thanh rơi hai hàng lệ.
"Tôi chờ từ chiều đến giờ, cậu chỉ nắm tay đã về rồi?"
"Nắm tay còn chưa đủ nữa hả?" Ngô Sở Úy trợn tròn mắt, "Tôi còn cảm thấy phát triển hơi nhanh rồi đó! Lúc trước tôi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap/1330122/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.