Chương trước
Chương sau
"Anh Quân à, thực sự phải làm như thế sao?" Thật ra, sâu trong lòng cô ta vẫn không muốn để Trang Đông Quân đi làm chuyện đó với Mộ Cẩn Y.

"Không sao, em chỉ cần biết rằng người anh yêu là em là được rồi."

"Nhưng mà Anh Quân..."

Trang Đông Quân mất kiên nhẫn: "Không phải em bảo anh như vậy à? Tại sao bây giờ lại nói dài dòng thế?"

"Em..."

Trong lòng Thôi Uyên Uyên thấy khó chịu, nhưng khi nghĩ tới sau này mình sẽ trở thành Chủ tịch của tập đoàn Mộ thị, mà Trang Đông Quân sẽ là Tổng Giám đốc. Cô ta dứt khoát bất chấp tất cả: "Được, anh đi đi, em chờ anh ở ngoài."

"Ừ."

Trang Đông Quân không nhịn được trả lời, sau đó đi thẳng tới phòng làm việc của Mộ Cẩn Y.

Thôi Uyên Uyên trơ mắt nhìn Trang Đông Quân đi vào phòng làm việc của Mộ Cẩn Y. Còn gì đau lòng hơn so với chuyện đưa người đàn ông của mình lên giường người phụ nữ khác chứ?

Phan Thảo Mai bị nhốt trong phòng làm việc của Mộ Cẩn Y, vì tác dụng của thuốc nên toàn thân cô ta đã mất kiểm soát. Cho nên sau khi Trang Đông Quân bước vào, mọi chuyện cũng ‘thuận buồm xuôi gió’.

Mộ Cẩn Y nhìn thời gian, cảm thấy gần đủ rồi mới bước ra khỏi phòng họp. Lúc thấy Thôi Uyên Uyên ngồi trước phòng làm việc của mình, cô biết mà còn cố hỏi: "Tại sao em lại ở đây?"

Khi Thôi Uyên Uyên nhìn thấy Mộ Cẩn Y, đồng tử cô ta hơi co rụt lại, trái tim cũng đập nhanh hơn, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô lại ở đây? Thế người ở bên trong với Trang Đông Quân là ai?

"Chị họ, em..."

Dường như Mộ Cẩn Y không có hứng thú với câu trả lời của cô ta. Không đợi Thôi Uyên Uyên nói xong, cô đã đẩy cửa phòng làm việc của mình ra.

Mộ Cẩn Y tìm thấy công tắc thì bật hết đèn trong phòng lên, còn Trang Đông Quân đang bận rộn làm việc bên trong bị ánh sáng đột ngột kích thích nên hơi nheo mắt lại. Anh ta vô thức cúi đầu, nhìn thấy rõ ràng mặt mũi người phụ nữ nằm dưới thân mình.

Anh ta sững sờ, đây là ai? Sao lại như vậy? Người bị bỏ thuốc không phải là Mộ Cẩn Y à? Sao lại là người phụ nữ này?

Mộ Cẩn Y đứng ở cửa ra vào, lạnh lùng nhìn Trang Đông Quân: "Anh tiếp cận tôi là vì muốn lên giường với thư ký của tôi sao?"

Đầu Trang Đông Quân ong ong, bị biến cố trước mắt làm trở tay không kịp, anh ta muốn giải thích nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Chẳng lẽ lại nói người anh ta muốn lên giường là Mộ Cẩn Y sao? Nếu nói vậy, đoán chừng vài phút sau Mộ Cẩn Y sẽ sai người ném anh ta từ đây ra ngoài, hơn nữa còn ném ra ngoài trong tư thế trần truồng. Phải biết rằng người phụ nữ này không phải loại người máu lạnh bình thường đâu.

Nếu Mộ Cẩn Y thực sự làm như thế, vậy anh ta làm gì còn mặt mũi để gặp người khác nữa?

Mà Thôi Uyên Uyên theo sau Mộ Cẩn Y đi vào nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì hoảng sợ bịt miệng lại. Làm thế nào cũng không ngờ được người lên giường với Trang Đông Quân lại là Phan Thảo Mai - người cô ta sai bỏ thuốc Mộ Cẩn Y.

"Cô… cô..." Cô ta chỉ vào Trang Đông Quân và Phan Thảo Mai, tức giận một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

Lúc này, cuối cùng Trang Đông Quân cũng phản ứng kịp, nhanh chóng tìm thấy quần áo của mình rồi mặc vào, còn Phan Thảo Mai vẫn đờ đẫn ngồi đó. Mặc dù cô ta không phải là loại phụ nữ ngây thơ trong sáng, nhưng để xảy ra quan hệ với đàn ông trong tình huống như vậy cũng không vẻ vang gì.

Giờ phút này, cô ta thật sự hận Thôi Uyên Uyên và Mộ Cẩn Y đến thấu xương. Tất cả đều do hai người này hại cô ta thành ra như vậy. Cô ta cắn chặt răng, chôn chặt mọi ân oán xuống đáy lòng.

Bản thân Phan Thảo Mai cũng không tự nghĩ lại xem, nếu không phải cô ta vì lợi ích nhỏ nhoi đó mà chẳng tiếc bỏ thuốc cấp trên của mình thì sao lại rơi vào tình trạng này? Tất cả đều do cô ta gieo gió gặt bão mà thôi.

Mộ Cẩn Y đột nhiên quay đầu nhìn Thôi Uyên Uyên rồi bình tĩnh nói: "Ngay từ đầu chị đã nói với em là nhân phẩm của người này có vấn đề rồi. Lần này em đã tin chưa?"

Mộ Cẩn Y giả vờ như không biết vai trò của Thôi Uyên Uyên trong đó. Dù sao bây giờ cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi, nếu để Thôi Uyên Uyên biết sớm thì mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.

Để Thôi Uyên Uyên tận mắt nhìn thấy người đàn ông mình yêu lên giường với người phụ nữ khác và chịu đựng nỗi đau bỗng nhiên bị phản bội… Ha, tất cả chỉ mới bắt đầu, sau này những thứ mà cô ta thích hay quan tâm, cô đều sẽ hủy hoại từng thứ một. Cô sẽ để cho Thôi Uyên Uyên nếm đủ tất cả đau đớn trên đời này. Nếu không sẽ không thể giải tỏa mối hận trong lòng cô.

Thôi Uyên Uyên kìm nén nước mắt, nghẹn ngào nói: "Chị họ, em… Anh Quân không phải là loại người như vậy, chắc chắn là do người phụ nữ này đã quyến rũ anh ấy."

Trái tim Thôi Uyên Uyên lúc này đang rỉ máu vô cùng đau đớn, nhưng vì đại cục nên chỉ có thể giải thích giúp anh ta.

Trang Đông Quân nghe Thôi Uyên Uyên nói xong, lập tức phản ứng kịp, vội vã giải thích: "Cẩn Y, vừa nãy là do người phụ nữ này liên tục quyến rũ anh, hơn nữa chỗ này lại không có đèn, anh tưởng là em nên..."

Mộ Cẩn Y cười giễu cợt: "Hóa ra trong mắt anh Trang, tôi là người tùy tiện như vậy."

"Không phải đâu, Cẩn Y..."

"Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi như thế. Tốt nhất là anh nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, nếu không tôi sẽ gọi người lên dọn dẹp đấy."

"Anh..."

"Cút." Mộ Cẩn Y khẽ quát.

Trang Đông Quân sợ Mộ Cẩn Y thực sự gọi bảo vệ lên ném anh ta ra ngoài nên vội vàng đứng dậy bỏ chạy. Bây giờ cứ rời đi trước rồi giải thích sau, hôm khác quay lại dỗ dành cô một chút là được.

Sau khi Trang Đông Quân bỏ đi, Thôi Uyên Uyên vội vã bước tới trước mặt Mộ Cẩn Y muốn giải thích gì đó, nhưng Mộ Cẩn Y lại khoát tay nói với cô ta: "Đừng nói gì nữa, anh ta là hạng người gì chị không quan tâm, chỉ tiếc là phòng làm việc này phải khử trùng lại hết."

"Chị họ..."

"Được rồi, chị biết em không giỏi nhìn người nên không trách em, em về đi."

Thôi Uyên Uyên lo lắng nhìn Phan Thảo Mai đang ngồi im trên mặt đất, sợ cô ta sẽ khai mình ra.

Từ thái độ hiện tại của Mộ Cẩn Y, chắc là Phan Thảo Mai vẫn chưa khai cô ta ra. Cô ta phải ở lại cảnh cáo Phan Thảo Mai mới được.

Mộ Cẩn Y thấy cô ta còn đứng đó thì cau mày lại: "Sao em còn ở đây? Thế nào? Muốn thay chị giải quyết công việc à?"

"Chị họ..."

Mộ Cẩn Y lạnh lùng nhìn sang cô ta, Thôi Uyên Uyên bị dọa đến mức rụt cổ lại, nơm nớp lo sợ rời đi

Đây là lần đầu tiên Mộ Cẩn Y nhìn cô ta bằng ánh mắt như thế. Cô ta không ngờ ánh mắt ấy lại khủng bố đến vậy.

Người ta đồn rằng Mộ Cẩn Y lạnh lùng hà khắc, trong việc kinh doanh còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông. Bên ngoài đều đồn cô thành một người phụ nữ lạnh lùng vô tình, không giống phụ nữ chút nào.

Thôi Uyên Uyên cảm thấy lời đồn có phần khoa trương, bởi vì trong ấn tượng của cô ta, Mộ Cẩn Y chỉ là người cao ngạo lạnh lùng như tảng băng, không có chút hương vị của phụ nữ.

Nhưng vừa rồi khi nhìn thẳng vào mắt của Mộ Cẩn Y, cô ta mới biết được rằng lời đồn đó không sai chút nào.

Trang Đông Quân và Thôi Uyên Uyên đã đi rồi, Mộ Cẩn Y vẫn miễn cưỡng đứng ở cửa ra vào, nhìn về phía Phan Thảo Mai còn ngồi im trên mặt đất: "Cô nên biết đắc tội với tôi sẽ có kết cục như thế nào. Cô cho rằng kết cục hôm nay của mình đã thảm lắm rồi ư? Chưa đâu, tôi còn có thể khiến cô thảm hại hơn nhiều."

Phan Thảo Mai nghe xong lời này thì khiếp sợ nhìn về phía cô: "Tôi đã bị trừng phạt thành như vậy rồi mà còn chưa đủ sao?"

Mộ Cẩn Y cười khẩy: "Cô cảm thấy đây chính là trừng phạt à? Không, đây chỉ là cô tự làm tự chịu mà thôi, còn hình phạt thật sự của cô thì chưa bắt đầu đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.