Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi thiết lập cho ngài huấn luyện cấp A, thú trùng đa phần là từ 0.5 – 1m, hình thức lục chiến, kèm theo hiệu ứng có tính công kích, có cơ sở quần thể.” Bùi Nghiêu tháo mắt điện tử xuống, nhìn màn hình một lúc nói “Dựa theo cách thức tính điểm của chúng ta… ngài được 180 điểm.”
Alan cắm dao quang tử trong tay vô lại túi nhỏ bên ngoài cẳng chân, nói: “Điểm tối đa bao nhiêu?”
“Điểm tối đa 100, nhưng trong thời gian kiểm tra mỗi một con thú trùng giết thêm có thể được cộng 5 điểm, vừa nãy ngài đã giết hết các thú trùng trong phạm vi.” Bùi Nghiêu không thể tin nhìn Alan, “Ngài… ngài còn không dùng đến sức mạnh tinh thần, chỉ tấn công đơn thuần, thế mà…”
Alan nhận tấm khăn Bùi Nghiêu đưa qua lau lau mặt, cười nói: “Thế mà cái gì? Thiếu tướng, không phải tất cả dẫn đường đều không thể chơi xáp lá cà.”
Trong toàn bộ quá trình diễn tập thực chiến ban nãy, Alan không hề dùng đến sức mạnh tinh thần, chỉ đơn thuần dựa vào 5 giác quan của mình để phán đoán vị trí của thú trùng, sau khi xác định được vị trí của thú trùng Alan cũng không dùng pháo quang tử, trái lại áp dụng cách thức đánh cận chiến.
“Em muốn tiêu hao hết thể lực nhanh chút.” Alan lấy thiết bị truyền tin ra xem thời gian bên ngoài, “Tuy rằng không có căn cứ… nhưng em luôn cảm thấy năng lực đặc thù của thú lượng tử rất có thể được kích phát trong tình huống chủ thể sức cùng lực kiệt, nguy cơ trùng trùng… Đúng lúc hôm nay còn chưa hết lệch múi giờ, đến lúc tối hẳn là có thể đạt đến trạng thái này.”
Bùi Nghiêu chau mày: “Sức cùng lực kiệt nguy cơ trùng trùng? Điện hạ… vô cùng xin lỗi, tôi nghĩ tôi không thể cho phép loại chuyện này xảy ra.”
Nhìn dáng vẻ như bị sỉ nhục của Bùi Nghiêu Alan không kiềm được bật cười: “Nếu không phải bây giờ trên người em toàn là □□ của thú trùng, em lại sắp không nhịn được muốn hôn anh, đừng căng thẳng, chẳng phải còn có anh ở đây sao.”
Cho dù là như vậy Bùi Nghiêu cũng không yên tâm lắm: “Trong quân đội các sự cố diễn tập đều là trường hợp không thường gặp, đa số đều là vì để thao tác không dựa theo quy tắc, ví dụ như loại tình huống này của ngài…”
“Tình huống gì của em?” Alan vặn một bình nước ra đổ trực tiếp lên đầu mình, vẫy vẫy nước rồi nhìn xung quanh, “Sắp đến tối rồi, chúng ta ăn gì?”
Bùi Nghiêu hết cách, đành phải cởi balo xuống bắt đầu chuẩn bị thức ăn.
Bùi Nghiêu tìm một cửa thông gió bật đèn tụ năng lượng để hâm nóng đồ ăn, Alan thì phụ trách dựng lều trại, 15 phút sau Bùi Nghiêu đã chuẩn bị thức ăn xong xuôi, Alan vẫn đang dựng lều trại.
“Ngài ăn chút đồ trước đi, việc này để tôi.” Bùi Nghiêu dùng hai hộp thiếc đã mở nắp bày thức ăn ra, thuận tay dọn dẹp đèn tụ năng lượng, cũng xử lý xong thức ăn rơi vãi xung quanh, Bùi Nghiêu dụi dụi tay đưa hộp thiếc cho Alan, nói, “Ăn xong thì đưa hộp thiếc cho tôi, món này mùi quá nồng, phải dùng máy bay nhỏ chuyển hộp thiếc đến chỗ khác, tránh thu hút sự chú ý của các thú trùng.”
Alan mỉm cười nhìn chằm chằm Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu ngẩn ra, giải thích theo bản năng: “Đương nhiên, việc này chỉ thích hợp cho trường hợp này, nếu đối phương là sinh vật có trí thông minh thì không cần thiết, chỉ riêng nguồn nhiệt trên cơ thể chúng ta đã đủ gây chú ý rồi.”
Alan bất đắc dĩ: “Cảm ơn bài học tại chỗ của anh, anh ăn trước đi… Em đã biết cách dựng cái lều này thế nào rồi, Thiếu tướng, mấy thứ thô sơ* trong túi của anh nhiều thật.”
*非智能: phi trí năng, chắc tương tự ha…
“Nếu chỉ là luyện tập thì tôi vẫn quen với mấy thứ này.” Bùi Nghiêu khuyên Alan không được, chỉ có thể giúp hắn dựng lều lên, giải thích, “Học được cách thao tác các vật dụng thô sơ cũng rất cần thiết, bởi vì chúng ta không biết mình sẽ lâm vào hoàn cảnh nào, đặc biệt là khi tác chiến tại những hành tinh chưa được biết đến… Tôi từng nhận lệnh đi tới một hành tinh nhỏ chưa ai đặt chân đến để thu thập tiêu bản, từ trường của hành tinh nhỏ đó rất quái dị, hệ thống trên tinh hạm nhỏ gần như hỏng hết, tôi không có cách nào liên lạc với tổng bộ, chỉ có thể chờ bọn họ tự mình phát hiện tôi xảy ra chuyện, lúc đó ở mãi trên hành tinh nhỏ ấy…”
Bùi Nghiêu nghiêm túc nghĩ một lúc, nói: “27 ngày đêm, hành tinh nhỏ tự xoay một vòng mất khoảng bốn tiếng rưỡi, tương đương tôi ở đó 6 ngày, nhiệm vụ không thể không hoàn thành, công cụ sử dụng lúc thu thập tiêu bản gần như đều là thô sơ… Có chút cảm giác cầu sinh trên hoang đảo, lúc ấy cảm thấy việc học cách sử dụng công cụ thô sơ rất cần thiết.”
Bùi Nghiêu tự thấy đã nhiều lời, có chút ngượng ngùng nở nụ cười vội vàng kết thúc chủ đề này, Alan lại thấy hứng thú hỏi: “Đây là chuyện khi nào? Để thu thập tiêu bản gì?”
“Thu thập một loại quặng có nguồn năng lượng đặc biệt trên hành tinh nhỏ kia, nghe nói rất có giá trị nghiên cứu, nhưng đến giờ vẫn chưa cho ra được kết luận gì, hiện tại hạng mục này hình như đã bị gác lại vô thời hạn.” Bùi Nghiêu ngưng một lát nói, “Chuyện 3 năm trước.”
Alan nghe vậy sửng sốt: “Khi anh là Thiếu tướng?”
Bùi Nghiêu gật đầu: “Phải.”
Tuy rằng không muốn tự chuốc bực vào người, nhưng Alan vẫn không nhịn được được có chút tức giận, hắn thậm chí hơi hối hận, lúc trước đồng ý với Alston quá thoải mái, hắn nên khiến cho Anthony bị lưu đày vĩnh viễn.
Bùi Nghiêu cảm giác được sự thay đổi trong cảm xúc của Alan, bổ sung: “Thật ra loại chuyện này rất thường gặp, Thượng tướng Matthew còn từng bị phái đến Enix tham gia hội hoa ở đó, quân hàm hơi cao một chút thì sẽ khó tránh khỏi bị phái đi thực hiện các loại nhiệm vụ kỳ quái, chuyện này rất bình thường.”
“Không cần nói giúp anh ta, người có tư duy bình thường sẽ không để một Thiếu tướng một thân một mình đi thu thập tiêu bản ở hành tinh chưa ai biết đến, còn về Matthew, tên ngu đó bị phái đi làm bất cứ nhiệm vụ gì em cũng không thấy kỳ quái, anh cũng không cần lấy mình ra so sánh với gã ta, việc này không có bất cứ giá trị tham khảo nào.” Alan lấy sào dựng lều trong tay Bùi Nghiêu qua, “Anh ăn trước đi, em đã biết dựng rồi… Đi đi.”
Bùi Nghiêu do dự nhìn Alan, Alan cúi đầu ra sức cắm sào, lẩm bẩm: “Khi đi dã ngoại… toàn là để cho bạn đời của mình ăn trước, đây là trách nhiệm cơ bản nhất của đàn ông.”
(đáng yêu =)))
Chẳng hiểu sao Bùi Nghiêu lại nhớ đến đoạn Alan nói về cỏ dại và đóa hoa yêu kiều nghe trộm được ở Chủ tinh, mãi một lúc lâu không nói gì, không lâu sau cuối cùng Alan cũng dựng lều xong, hai người cùng ngồi xuống ăn cơm.
Tuy là diễn tập, nhưng hai người vẫn dựa theo quy tắc tác chiến dã ngoại, nhanh chóng ăn xong rồi thu dọn cơm thừa canh cặn, dọn dẹp sạch sẽ chiến trường.
“Khoảng nửa tiếng nữa, có lẽ các thú trùng sẽ đi ra kiếm ăn.” Alan thử điều chỉnh súng quang tử trong tay, đưa cho Bùi Nghiêu, “Em sẽ dùng sức mạnh tinh thần tấn công thú trùng trong phạm vi, nếu có sót thì giao cho anh.”
Bùi Nghiêu gật đầu: “Xin ngài yên tâm, vậy bây giờ thì sao? Ngài cần ngủ một chút không? Ngài đã không ngủ không nghỉ hơn 20 giờ liên tiếp rồi.”
“Không cần.” Tinh thần của Alan rất tốt, hắn kéo Bùi Nghiêu ngồi xuống, “Nói chuyện với em một lát.”
Cách đó không xa thú lượng tử của hai người quấn lại bên nhau, thân trên của rắn Taipan lười biếng nằm sấp lên thân trên của rồng lớn, cái đuôi lười biếng vẫy qua vẫy lại, rồng thì nhìn chằm chằm cái đuôi của rắn Taipan, đầu lắc lư trái phải theo.
Hai người cùng tựa vào lều trại nhìn bầu trời đêm ảo, Alan đột nhiên bật cười: “Bầu trời sao ảo này là ai thiết kế?”
Bùi Nghiêu ngẩng ra nói: “Xin lỗi… chuyện này tôi không rõ lắm, có vấn đề gì sao, Điện hạ?”
“Nhìn từ chỗ này…” Alan kéo Bùi Nghiêu về phía mình, cười nói, “Nhìn hướng xoáy của các đường nét… giống cái gì?”
Bùi Nghiêu theo tầm mắt của Alan nhìn qua, biển sao lấp lánh, không lâu sau Bùi Nghiêu nhìn ra rồi, cười nói: “Đêm đầy sao của Van Gogh.”

“Xem ra kỹ sư thiết kế sân diễn tập này là fan ngầm của Van Gogh.” Alan gối lên cánh tay của mình, khoan thai nói, “Thích tranh của ông ấy không?”
Bùi Nghiêu ngưng lại một lát thành thật nói: “Điện hạ, đối với kiểu hội họa này tôi… không hiểu lắm, đương nhiên tác phẩm của ông ấy nhất định là rất đẹp, chỉ có điều tôi không biết thưởng thức.”
“Em cũng không biết.” Alan có chút nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, “Bình thường tham gia cái gì mà triển lãm hoặc là giao lưu hội họa toàn là không hiểu mà giả vờ hiểu, suỵt… đừng nói ra ngoài.”
Bùi Nghiêu bật cười, gật gật đầu, Alan nhìn bầu trời đêm, chậm rãi nói: “Thật ra so với tranh của ông ấy, em thích một đoạn văn ông ấy viết hơn.”
Bùi Nghiêu nhìn Alan, Alan chậm rãi nói: “Ông ấy nói… trong tim mỗi một người đều có một ngọn lửa, người đi ngang qua chỉ nhìn thấy được làn khói, nhưng luôn có một người, luôn có một ai đó có thể nhìn thấy ngọn lửa này.”
*Nguyên văn: “There may be a great fire in our soul, yet no one ever comes to warm himself at it, and the passers-by see only a wisp of smoke.” Nguồn
“Trong biển người tôi nhìn thấy ngọn lửa nơi người ấy, tôi bước nhanh đến, chỉ sợ chậm một chút thôi người ấy sẽ bị chôn vùi trong cát bụi của tháng năm… Tôi mang theo lòng nhiệt tình của tôi sự lãnh đạm của tôi cơn điên cuồng của tôi nỗi dịu dàng của tôi, cùng với lòng tin chẳng chút lý do dành cho ái tình, thở hổn hển bước đi…” Alan quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, “Tôi ấp úng nói với người ấy, cậu tên là gì, từ câu nói cậu tên là gì, sau đó ôm trọn được hết thảy.”
Alan tiếp tục nhìn sao trời, chầm chậm nói: “Đây là đoạn văn em tình cờ đọc được khi đang dưỡng bệnh tại sao Apollo, lúc ấy đã nghĩ đến anh.”
Trong lòng Bùi Nghiêu đột nhiên đau đớn mãnh liệt.
“Chẳng qua lúc ấy không có cảm giác gì lắm, mãi đến khi quay về Chủ tinh nhìn thấy anh lần nữa.” Alan hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói, “Đột nhiên hiểu được ý nghĩa của đoạn văn này, đó là loại cảm giác hàng tỉ người bước đến, hàng tỉ người rời đi, chỉ duy nhất một người vì anh mà dừng chân.”
“Là loại cảm giác… đột nhiên cảm thấy bản thân cũng không tồi tệ đến thế, cho dù ta tàn bạo, lạnh lùng, ích kỷ, âm độc bao nhiêu… nhưng chỉ khi đối mặt với một người như vậy, ta đột nhiên biến thành một thánh nhân, chỉ khi đối mặt với một người như vậy, anh sẽ phát hiện thì ra mình cũng chất chứa loại tình cảm dịu dàng này.” Giọng nói của Alan hơi nghẹn lại, thấp giọng nói, “Đột nhiên cảm thấy bao nhiêu trắc trở lúc trước đều đáng giá, tất cả khổ đau đều có lời giải thích, đều có nơi để thuộc về, thì ra cả cuộc đời này, chính là vì một người như vậy.”
Trong con ngươi màu xanh nước biển của Alan là trăm nỗi dịu dàng, là muôn vàn ánh sao.
Bùi Nghiêu đột nhiên cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang trở nên rõ nét.
“Đừng căng thẳng, không phải em đang ép anh đưa ra câu trả lời.” Alan đứng dậy gọi rắn Taipan đến bên mình, tự tin cười, “Sớm muộn gì ngài cũng sẽ yêu em, em chắc chắn, suỵt… chúng nó đến rồi.”
Alan phóng ra mấy trăm xúc tu tinh thần, lập tức xông đến các thú trùng đang bổ nhào đến bọn họ.

Vở kịch nhỏ:
Bùi gâu bự: Lúc trước cái gì tôi cũng từng làm.
A rắn bé: Ví dụ?
Bùi gâu bự: Đến hành tinh XXX nhặt xương…
A rắn bé: Im miệng!
Bùi gâu bự: Gâu?
A rắn bé: Tên khốn nạn kia lại để anh làm chuyện này!
Bùi gâu bự: Không sao, Matthew cũng thường xuyên đi bới rác đó gâu!
A rắn bé:……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.