Chương trước
Chương sau
Chương 2564:
Gì vậy nhỉ?
Hà Băng nhận rồi nhìn, là một tờ giấy chuyển nhượng tài sản, Diệp Minh cho cô rất nhiều rất nhiều tiền.
“Anh ấy đưa cho tôi cái này làm cái gì?”
Hà Băng khó hiểu.
“Hà tiểu thư, đây là Thành gia bồi thường cho cô.”
“Bồi thường? Bồi thường cái gì?”
“Hà tiểu thư thông minh như vậy, sao lại không biết đây là bồi thường cái gì chứ? Hà tiểu thư, Thành gia đã rời khỏi nơi này, anh ấy phải rời đi thời gian rất lâu, có thể ba năm, năm năm, mười năm, càng có thể đi trọn đời giống như bố cô vậy. Thành gia nói, Hà tiểu thư không cần chờ anh ấy nữa, không cần thiết lãng phí thanh xuân của mình trên một người không đáng.”
Cái gì?
Anh đi rồi?
Anh đây là ý gì?
“Ông là nói, anh ấy đơn phương tuyên bố chia tay, đúng không?” Hà Băng nhìn quản gia tư nhân.
Quản gia tư nhân gật đầu: “Đúng vậy.”
Hàng mi Hà Băng run lên, mấy ngày này mới vừa nuôi được chút huyết sắc vào thời khắc này trở nên trăng bệch, mặt cô đã trắng tái tựa như một trang giấy.
“Hà tiểu thư, dù sao cô đã từng ở bên Thành gia, cho nên những thứ này là Thành gia bôi thường cho cô, hy vọng cô có thể quên quá khứ, bắt đầu lại.”
Quản gia tư nhân đang nói cái gì, Hà Băng một chữ đều nghe không vào, cô cũng không biết quản gia tư nhân rời đi thế nào, cô chờ lâu như vậy, vậy mà chỉ chờ đến anh không từ mà biệt và lời chia tay đơn phương đó.
Hà Băng ngồi ở trên giường, cả người như bị đẩy vào trong vực sâu, tay chân lạnh lẽo.
Cô chưa từng nghĩ tới đây là kết cục của anh và cô, anh cầm dao đâm vào trái tim cô.
Đau quá.
Cô đau quặn người, thế nhưng một giọt nước mặt cũng không rơi nỗi.
Hà Băng xuất viện, cô rất biết điều, ngoan ngoãn ăn ngủ đi học, tờ giấy chuyển nhượng tài sản bị ném trong thùng rác, cái tên Diệp Minh đó đã biến mắt trong cuộc sống của cô.
Chỉ là, cô trở nên rất an tĩnh.
Dương Kim Đậu thường thấy cô một mình ôm gối ngồi trên thảm, phía trước là cửa sổ sát đất thật to, cô xuyên qua mặt kính nhìn thế giới bên ngoài, không biết đang nhìn cái gì, nghĩ cái gì?
Hà Băng thường hay ngần người, một lần ngây người kéo dài đến tận trưa.
Cô còn không thích kêt giao bạn bè, luôn lủi thủi một mình.
Tối hôm đó, Hà Băng trở về biệt thự, ngã vào trong lòng Dương Kim Đậu.
Dương Kim Đậu ngửi được mùi rượu đầy người cô, nhanh chóng chau mày: “Băng Băng, con đi ra ngoài uống rượu à?”
Hà Băng nửa nhắm mắt, giọng nói mềm mại của thiếu nữ gián đoạn, mang theo làm nũng: “Ưm, uống… vài ly, mẹ ơi, mẹ đừng giận mà…”
Dương Kim Đậu rất không nỡ, bà biết Hà Băng yêu rất mãnh liệt, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, Diệp Minh nhiều lần rời đi và vứt bỏ đã khiến cô đâu rơi máu chảy.
Dương Kim Đậu vươn tay xoa xoa tóc Hà Băng: “Băng Băng, mẹ không tức giận, về sau đừng uống rượu nữa, rượu hại thân.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.