Chương trước
Chương sau
Chương 2319:
 
Sau đó Tiêu Thành lại mang theo Tô Tiểu Đường trở về Hồng Kông, trực tiếp cắn ngược lại Tiêu Tứ một ngụm, nói Tiêu Tứ vì độc chiếm Tiêu gia mà hãm hại anh, bởi vì cái tin nhắn “Tiêu Thành là Diệp Minh” kia không tra được bất kỳ dấu vết gì, cộng thêm Tiêu lão gia tử không gì sánh được thống hận hành vi kia của Tiêu Tứ, cho nên việc này cũng sẽ không đào sâu nữa, tất cả gió êm sóng lặng.
 
Song Tô Tiểu Đường biết, Tiêu lão gia tử nhất định là có tính toán riêng.
 
Ngón tay bóp mi tâm của Tiêu Thành dừng một chút, anh mở mắt ra, ngẳng đầu nhìn sang hướng Tô Tiểu Đường, cô gái đang pha trà, đôi mắt hạnh phân rõ trăng đen nhìn anh, con mèo nhỏ kia dính vào bên chân cô, hướng về phía anh kêu vài tiếng“meo meo”.
 
Anh nhớ kỹ, kế hoạch của anh chưa từng nói qua với cô.
 
Thế nhưng, cô đã sớm suy luận ra, hơn nữa còn không sai một ly.
 
Cô thấy rõ thế sự, nhưng tâm tư lả lướt lại kín đáo.
 
Tiêu Thành lắc đầu: “Không có.”
 
“Không có?” Tô Tiểu Đường nghi cngowf quan sát Liễu Tiêu Thành hai mắt: “Tiêu lão gia tử thực sự không nói gì với anh?”
 
Cái này không giống với cách hành sự của con cáo già Tiêu lão gia tử kia mà nhỉ.
 
Tiêu Thành không định nói, về chuyện Tiêu lão gia tử muốn gả con gái cưng của mình cho anh không cần phải cho cô biết, anh câu đôi môi mỏng: “Em cảm thấy Tiêu lão gia tử sẽ nói cái gì với tôi?”
 
Tô Tiểu Đường không nói gì, cô đưa nước trà đã châm xong tới: “Này, cho anh.”
 
Tiêu Thành đưa tay nhận, một mùi trà tỏa ra từ trong tách trà bạch ngọc, tài pha trà cô rất điêu luyện.
 
Tô Tiểu Đường ngồi xổm người xuống, sờ sờ con mèo nhỏ đầu: “Tiêu lão gia tử không nói gì với anh vậy sao anh lại như thế này?”
 
Tiêu Thành cảm thây buôn cười, mi tâm chau chặt cũng theo đó giãn ra: “Tôi thế nào?”
 
“Dáng vẻ khó có thể lựa chọn… như thể Tiêu lão gia tử nói với anh cái gì đó, anh đang suy nghĩ nên chọn như thế nào.”
 
Trong lòng Tiêu Thành khẽ động, ánh mắt rơi xuống trên người cô, anh đúng là đang ở ngã tư lựa chọn.
 
Từ lúc anh xông xáo vào cái nghề này, tất cả đều có thể vứt bỏ, hôn nhân là cái gì, anh cưới ai cũng được.
 
Thế nhưng, anh lại không muốn kết hôn.
 
Tiêu Thành sinh ra trong một gia đình rất mỹ mãn, bố mẹ vô cùng yêu nhau, anh khi còn trẻ cũng từng mơ mộng qua cuộc hôn nhân của mình, một mình một đường càng chạy càng xa, càng chạy càng cô độc, cũng đã từng khát vọng có một người đi tới cạnh anh.
 
Đây cũng là chính là sự hun đúc từ bầu không khí hòa hợp của gia đình, Tiêu Thành là thiên chi kiêu tử, bên trong cốt nhục là lãng mạn ấm áp.
 
Cho nên, anh còn chưa quyết định kết hôn, vẫn không muốn cưới.
 
Tiêu Thành nhìn Tô Tiểu Đường, cô gái hiện tại nửa ngồi quỳ, ngọn đèn vàng hắt lên cô, tốt đẹp đến độ khiến người ta không dời mất nỗi.
 
Trên người cô mặc chiếc áo thun đen rộng thùng thình, vạt áo đắp đến trên đầu gối, là độ dài áo mà một cô gái ngoan sẽ mặc, nhưng bởi vì cô đang nửa quỳ, vạt áo xê dịch lên, lộ ra bắp đùi tinh tế trắng nõn, đi lên nữa chính là…
 
Cô còn không biết bản thân đang phát ra ánh sáng, Tiêu Thành nhìn vài lần nhanh chóng dời đi ánh mắt, anh cầm chén trà từng ngụm từng ngụm uống trà.
 
Không hiểu sao thấy rất khát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.