Chương trước
Chương sau
Chương 2310:
 
Trên khuôn mặt tuấn tú kia của Có Dạ Cân không có tâm tình biên hóa nào, Snh lãnh đạm nhàn nhạtđánh mắt từ trên mặt bố Vương, Vương Hạo và Vương Ny Nhi, sau đó dắt tay Diệp Linh: “Bữa sáng sắp nguội rồi, chúng ta về nhà đi.”
 
Cố Dạ Cần dẫn Diệp Linh đi vào tứ hợp viện, đóng lại cổng.
 
Trong phòng khách, Cố Dạ Cần buông lỏng tay Diệp Linh ra: “Linh Linh, đi rửa tay, chuẩn bị ăn sáng.”
 
Diệp Linh hiếu kỳ lại nghi ngờ đánh giá Cố Dạ Cẩn: “A Sinh, anh có quen biết ông chủ vườn kia không, tôi cảm giác ông ta rất sợ anh.”
 
Cô Dạ Cân cũng không đề lộ thân phận của mình, bởi vì anh còn cần dùng thân phận tài xế này ở cạnh Diệp Linh, anh câu môi mỏng: “Tôi có người bạn quen với ông ta.”
 
“Bạn? Vậy phải cảm ơn người bạn kia của anh thật tốt đấy nhé.” Diệp Linh chân thành nói.
 
“Tôi biết rồi, nhanh đi rửa tay.”
 
“Được.” Diệp Linh vui vẻ đi rửa tay.
 
Nhìn bóng lưng Diệp Linh biến mất trong tầm mắt của mình, Cố Dạ Cần từ trong túi quần lấy điện thoại ra, bắm một dãy số.
 
“Alo, làm cho Vương gia biến mắt khỏi chô này, sau này tôi không muôn gặp lại bọn họ.”
 
Nếu như không phải vì Diệp Linh, nhân vật nhỏ như Vương gia vậy còn chưa đủ để anh lãng phí thời gian, thủ đoạn đối đãi địch nhân của anh luôn nhất quán như vậy, diệt cỏ tận gốc, tuyệt không mềm tay.
 
Mãi đến khi cánh cổng kia đóng lại, bố Vương mới thở ra một hơi thật dài, ông ta cảm giác quần áo trên người mình đã ướt đẫm, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
 
“Bối” Vương Hạo và Vương Ny Nhi uất ức nhìn bố Vương.
 
Bô Vương lạnh lùng phât tay áo: “Còn ngây ở chỗ này làm cái gì, về nhàiI”
 
Vương Hạo và Vương Ny Nhi y theo rập khuôn đi theo phía sau bố Vương, Vương Hạo thực sự nhịn không được, cho nên nhỏ giọng hỏi: “Bố, tại sao hình như bồ rất sợ A Sinh kia, A Sinh chỉ là thằng tài xế, không có tiền không có thân phận, bố sợ hắn làm cái gì?”
 
“Câm miệng!” Bố Vương hung hăng trợn mắt nhìn Vương Hạo, thấp giọng nói: “Mày có biết thân phận của A Sinh kia là gì không, anh ta chính là… Có Dạ Cần! Cố Dạ Cần đó!”
 
Có Dạ Cần!
 
Vương Hạo nghe nói qua Cố gia, nhất là thủ phủ Tứ Cửu Thành – Cố Dạ Cần, nghe nói anh tuấn mỹ vô song, lạnh lùng sát phạt, là đại danh từ cho tiền tài, quyền thế, địa vị, đế vương trẻ tuổi một đời thương giới.
 
A Sinh kia lại chính là… Cố Dạ Cẩn!
 
Chân Vương Hạo mềm nhữn, thiếu chút nữa ngồi liệt trên mặt đắt.
 
Vương Ny Nhi khiếp sợ há to miệng, ả còn tưởng rằng A Sinh chỉ là một thằng nghèo túng, không nghĩ tới thằng nghèo đó lại là thủ phủ đại nhân quyền khuynh một phương.
 
Mấy ngày trước ả còn cầm một cái túi LV muôn bao nuôi vị thủ phủ đại nhân này, Vương Ny Nhi đã cảm thấy…
 
chuyện này đủ để ả khoe khoang cả đời, đây cũng tính là truyền kỳ cả đời của ả.
 
Lúc này điện thoại của bố Vương vang lên, điện thoại tới.
 
“Alo.” Bố Vương nhận nghe điện thoại.
 
Bên kia không biết nói những gì, cả người bố Vương cứng đờ, điện thoại trực tiếp từ trong tay rớt xuống đất, rơi VỠ vụn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.