Chương trước
Chương sau
Chương 2204:
 
Cố Dạ Cần vẫn quảng cáo rùm beng mình không thích con cái, thế nhưng ánh mắt của anh rơi trên bụng Diệp Linh, liền thật lâu không dời đi nữa, anh luyến tiếc dời mắt đi.
 
Nơi đây thật sự có… con của anh rồi ư?
 
Đứa con của anh và cô.
 
Cố Dạ Cần đột nhiên cảm thấy sinh mệnh là một việc kỳ diệu như vậy, hóa ra đây chính là máu mủ ruột rà, anh cảm giác trong lồng ngực mình đang cuồn cuộn cái gì, sóng lớn ngập trời, sôi trào mãnh liệt, nhưng cuối cùng tất cả lại quay về tĩnh lặng, anh chậm rãi, quỳ một gối bên người Diệp Linh, gần như thành tín tiến lên trước, đặt khuôn mặt tuấn tú của mình trên vùng bụng còn bằng phẳng của Diệp Linh.
 
Con còn nhỏ, để cử động đạp vào bụng còn rất lâu, anh cũng không biết mình đang nghe cái gì.
 
Thế nhưng, nơi đây cho anh tất cả cảm giác an toàn.
 
Tuy anh không lên tiếng, nhưng Diệp Linh đã cảm thấy anh cực kỳ vui mừng, Diệp Linh có một loại trực giác, tương lai anh sẽ là một người bố tốt.
 
Diệp Linh giơ tay lên, xuyên lòng bàn tay mềm mại vào trong mái tóc ngắn của anh, cô câu đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói: “Cố Dạ Cẩn, chúng ta cứ như vậy đi, được không? Em và con sẽ vẫn ở bên cạnh anh, chúng ta có thể là một gia đình rất hạnh phúc, em sẽ là một người mẹ tốt, anh là một người bố tốt, cả đời này, lui tới ngược xuôi rồi dừng chân nghỉ ngơi, yêu thương rồi tổn thương, nhưng không có tiếc nuối, cùng người sống quãng đời còn lại, con cháu đầy đàn.”
 
Trái tim Cố Dạ Cần được lắp đầy, đầy đến sắp tràn ra, mấy năm nay ở Cố gia anh luôn lênh đênh, bây giờ đã neo đậu bên cô, bên cô và con, anh cảm giác mình đã có tất cả.
 
Cô và con, chính là toàn bộ của anh.
 
Cố Dạ Cần hiện tại đã không còn sức để nghĩ cô có muốn mang theo con anh cùng với anh trai cô rời đi nữa rồi, không sao nữa, tựa như cô nói, như vậy rất tốt, cô cho anh hạnh phúc, anh để anh trai cô rời đi.
 
Cố Dạ Cần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nụ hôn của anh rơi trên bụng Diệp Linh: t’ĐƯƠG – Diệp Linh đang ngủ, Cố Dạ Cần đi đến thư phòng, sau đó quay người trở về phòng ngủ.
 
Trong tay của anh câm điện thoại, đang gọi với thư ký riêng của mình, thư ký riêng thấp giọng báo cáo: “Rất xin lỗi chủ tịch, tạm thời còn chưa tra được phương thức liên lạc với Tiêu Thành.”
 
Cố Dạ Cần đẩy ra cửa phòng ngủ, rất nhanh bước chân anh bị kiềm hãm, bén nhạy đã nhận ra cái gì, con ngươi đen thanh bần như chim ưng quét vào bên trong, anh ở giường nhìn thấy một người.
 
Tiêu Thành tới.
 
Tiêu Thành toàn thân áo đen ngồi ở bên giường, anh cúi đầu nhìn Diệp Linh đang ngủ say, bàn tay to vươn tới, thương yêu vén mái tóc dài của Diệp Linh.
 
Anh mặt Cô Dạ Cân rơi trên người Tiêu Thành, nói với thư ký riêng: “Không cần tra nữa.”
 
Anh trực tiếp cúp điện thoại, đi vào.
 
Trong phòng vắng vẻ không tiếng động, Có Dạ Cần nhìn Tiêu Thành, đạm mạc mở miệng: “Diệp thiếu, đây chính là tu dưỡng của anh, vào phòng của người khác cũng không biết gõ cửa?”
 
Tiêu Thành ngắng đầu, đưa mắt nhìn qua: “Tôi vào phòng em gái tôi chưa bao giờ phải gõ của.”
 
Cố Dạ Cần nhanh chóng nhíu mày, nghiêm nghị không vui: “Diệp thiếu tâm lý vặn vẹo đấy à, lẽ nào anh chỉ biết huynh muội tình thâm, không biêt nam nữ hữu biệt?”
 
Chậc chậc, Tiêu Thành cảm thấy thằng nhóc này ghen quá lớn, đến tột cùng kẻ nào tâm lý vặn vẹo, nói ra chắc tất cả mọi người đều có câu trả lời!
 
“Tôi chỉ biết trên đời này người đàn ông đầu tiên ôm Linh Linh, là tôi, người đàn ông đầu tiên hôn Linh Linh, cũng là tôi.”
 
Lời này vừa rơi xuống, Cố Dạ Cần đột nhiên nheo lại cặp mắt sắc lạnh, cả người lạnh lẽo mà nguy hiểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.