Chương trước
Chương sau
Chương 2112:
 
Shh.
 
Cố Dạ Cần rên lên một tiếng đau đớn, rất nhanh anh vươn tay ôm cô vào lòng: “Linh Linh ngoan, đây là nghĩa vụ vợ chồng, anh đã muốn em rất lâu FOI Đầu Diệp Linh bị anh đụng phải đầu giường, lúc thân thể sắp thoát khỏi bàn tay anh, lại bị anh lôi trở về, cô cảm giác mình như là chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển rộng, cả thế giới đều chao đảo.
 
Cô vừa đau vừa khó chịu, hêt lân này tới lần khác bị cánh tay cứng như thép của anh giam cầm, loại cảm giác này làm cô muốn khóc.
 
Cuối cùng cô thực sự khóc thành tiếng, Cố Dạ Cần từng chút liễm lấy giọt lệ trên mặt cô, sau đó hôn cô, nuốt tiếng khóc nức nở ấy xuống dưới…
 
Không biết qua bao lâu, Cố Dạ Cần xoay người xuống phía dưới, khép đôi mắt đỏ thắm, yết hậu cuộn lên xuống, anh mới khống chế được mạng cảm giác trí mạng này.
 
Hiện tại trong phòng bật một ngọn đèn vàng, ánh đèn ấm áp, Cố Dạ Cần giơ tay lên che đôi mắt đỏ thăm, đột nhiên sinh ra mùi vị hương ngọc chôn mộ anh hùng.
 
Anh đứng dậy, nhìn Diệp Linh, Diệp Linh khẽ động, cơ thể căng mịn lả lướt nghiêng đi, giơ lên cánh tay vòng lấy chính mình, mái tóc quăn đen trà liễm diễm mà yêu dã tán loạn ở trên ga giường, áo rách quần manh, dáng vẻ hoạt sắc sinh hương ấy hoàn toàn làm cho người ta có một loại cảm giác… bị cưỡng gian qua.
 
Cố Dạ Cẩn cầm quần lên, vào phòng tắm, cũng không kịp tắm gội cho mình, lấy khăn mặt đi ra chà lau cho cô trước.
 
Diệp Linh nhắm mát lại, hô hấp yếu ớt, bị anh bắt nạt không nhẹ, đến khí lực động ngón tay cũng không có.
 
Cô Dạ Cân giúp cô lau mô hôi trán, đột nhiên cười nói: “Nếu như bây giờ em đi kiện anh ngược đãi em, đoán chừng em có thể thắng đấy.”
 
Trên da thịt Diệp Linh đều là vết tích của anh, anh cảm giác mình không oan, anh đại khái trong xương thật sự có khuynh hướng bạo lực.
 
Diệp Linh run rẫy hàng mi, mở mắt ra, mới vừa khóc, trong mắt cô ngập nước, cảm giác mèo con còn hôi sữa ngây thơ ấy rơi vào đáy mắt người đàn ông liền trở thành trí mạng: “Đủ chưa? Có thể dẫn tôi đi gặp anh tôi chưa?”
 
Giọng của cô cũng khàn khàn.
 
Cố Dạ Cẩn không ngừng động tác: “Đêm nay ở với anh, ngày mai dẫn em gặp.”
 
“Lễ nào em muôn mang dáng vẻ hiện tại đi gặp anh em? Em đi soi gương đi, mặt em viết đầy mới vừa bị đàn ông ngủ qua.”
 
*…” Diệp Linh nhắm nghiền hai mắt.
 
Cô thực sự bị dày vò đến mỏi mệt, một chút khí lực cũng không có, rất nhanh cô đã ngủ mắt rồi.
 
Có Dạ Cần chà lau sạch sẽ cho cô, rồi vào phòng tắm một cái, sau đó trở lại trên giường ôm cô vào trong ngực mình.
 
Lúc này “ding” một tiếng, điện thoại của anh vang lên, tin nhắn tới.
 
Anh mở tin nhăn ra, nội dung bên trong rất đơn giản – vẫn chưa tìm được Diệp Minh.
 
Cố Dạ Cần để điện thoại xuống, Diệp Linh vẫn đòi đi gặp Diệp Minh, không phải anh không dẫn cô đi, mà anh căn bản chưa tìm được Diệp Minh.
 
Anh rất hèn hạ vô sỉ không sai, bởi vì anh dùng tắm ảnh chụp trước kia lừa Diệp Linh gả cho anh, trở thành Cố thái thái của anh.
 
Diệp Minh mát tích rất nhiều năm, tắm hình bên trong điện thoại anh kia vẫn là rất lâu trước kia, Diệp Minh bị trọng thương, từng bại liệt trên giường bệnh mấy năm, lúc đó bác sĩ đều nói cơ hội anh còn sống khỏe mạnh vô cùng xa vời, thê nhưng có một ngày, Diệp Minh đột nhiên biến mắt trong bệnh viện, từ đó về sau tung tích không rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.