Chương trước
Chương sau
Chương 2007:



Hoa tỷ đi tới, cùng nghệ nhân kia trao đổi vài câu, sau đó từ trong túi móc ra mấy tờ tiền, nghệ nhân kia đưa đàn ghi-ta cho Hoa tỷ.



Hoa tỷ lại đưa đàn ghi-ta cho Diệp Linh: “Linh Linh, đàn một bản đi! Sau khi về nước, em chính là một người mới rồi, cùng đi cáo biệt bản thân đi, trước khi đi, em phải nhất hát một bài.”



Diệp Linh ngồi trên băng ghế, đặt đàn ghi-ta tà ở trước người, ngọc tay trắng nhỏ bé gảy lên.



Trước khi đi phải hát một bài?



E rằng cô cũng không biết mình muốn hát cái gì, cho nên tùy ý đàn hát rồi ca lên — Dập tắt khói thuốc đi!



Sẽ tốt cho sức khỏe hơn đôi chút.



Tuy là như vậy rất khó nỗi nhớ anh hằng đêm.



Luyến tiếc vứt đi tấm ảnh chụp chúng ta ôm nhau.



Nhưng lại không muôn đề mình nhìn thấy nữa.



Nên đành giấu nó sau khung ảnh.



Mở cửa số ra đi!



Tâm trạng sẽ khá khẩm hơn đôi chút, Như vậy em còn có thể mỉm cười buông tay anh.



Đây là đĩa nhạc em thích nhất.



Anh nói đây chỉ là một đoạn nhạc mà thôi.



Vậy mà lại làm em sau này nhớ mãi…



Diệp Linh có lẽ không biết bản thân đang hát cái gì, thê nhưng Hoa tỷ, tât cả mọi người tại chỗ nghe, ai nấy đều biết, đây là bài hát kinh điển những năm 80 của Lão Lang — “Thoát Khỏi Nguy Hiểm.”



Đường phố phồn hoa náo nhiệt không biết từ lúc nào đã an tĩnh lại, ai aia cũng ngoái đầu nhìn về hướng này, nhìn cô gái đó.



Trên người cô gái mặc chiếc váy xếp ly màu xanh nhạt, như một đóa hồng tỏa nắng động nhân chờ ngày nở rộ, 18 tuổi, thanh xuân mơn mỏn, vô ưu vô lo.



Nhưng cô chọn hát một bài như vậy, một bài ca tang thương đau xót.



Mọi người không biết vì sao cô 18 tuổi lại chọn bài hát này?



Mọi người không biệt vì sao giọng hát du dương ấy vừa ca lên bài hát này lại… khiến người ta muốn khóc đến như vậy?



Cô gái vẫn còn ngồi trên băng ghế ca vang…



Cất lên lời thề đánh đổi cả mạng sống.



Quay đầu nhìn thế gian phồn hoa này.



Mỗi một nháy mắt yêu anh lướt qua thật nhanh như chuyến tàu điện ngầm.



Đã hứa sẽ không rơi nước mắt.



Hiện tại lệ lại đốt nóng hốc mắt em.



Yêu anh như đi vào hang cọp.



Em chỉ muốn thoát khỏi miệng hang…



Cô ngâm hai câu cuối cùng này rất nhiêu lân – Yêu anh như đi vào hang cọp, em chỉ muốn thoát khỏi miệng hang….
Chương 2008:



Dù từng hứa sẽ không rơi nước mắt, hiện tại đã tại lệ đã đong đầy mắt cô.



Năm đó trong đầu Diệp Linh 18 lướt qua… mỗi một khoảnh khắc của mười năm này, mỗi một nháy mắt cô yêu anh.



Yêu anh tựa như đi vào hang cọp.



Đến tột cùng lúc nào mới có thể thoát khỏi nguy hiểm?



Khi đó Hoa tỷ cũng biết, Diệp Linh yêu Có Dạ Gần.



Bây giờ Hoa tỷ nhìn Diệp Linh bất lực nghẹn ngào ở đầu đường, lần nữa hiệu, Diệp Linh vân yêu Cô Dạ Cân, vẫn yêu, rất yêu rất yêu.



Hoa tỷ khoác áo khoác lên đầu vai Diệp Linh: “Linh Linh, khóc xong rồi chúng ta rở về thôi!”



Diệp Linh chôn đầu nức nở trong chốc át, sau đó cô ngắng đầu lên, đôi mắt ấy vừa đỏ vừa sưng, sắc mặt còn rất yếu ớt, giống như một đứa bé phạm sai ầm, giọng run rẩy nức nở nói nhỏ với chị: “Hoa tỷ, em… chân em đau rồi…”



Hoa tỷ ngồi xổm người xuống, chị không biết nếu như người đàn ông Cố Dạ Cần kia ở đây, sẽ làm gì, chị giơ tay ên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Diệp Linh: ‘Không sao, không phải lỗi của em, sau khi trở về chị sẽ xử lý cho em.”



“Dạ.” Thân sắc Diệp Linh giật mình mù mịt gật đầu.



Hoa tỷ nhìn chuỗi lắc chân cô còn nắm thật chặt trong bàn tay: “Linh Linh, vừa rồi em ở đây trên đường tìm lắc chân sao? Ngày hôm nay lúc quay phim đạo diễn Vương bảo em lấy lắc chân xuống, vẫn đặt ở chỗ chị, em có phải đã quên rồi không?”



“Ah, em thực sự đã quên.” Diệp Linh rũ mi rầu rĩ nói.



Hoa tỷ cũng không suy nghĩ nhiều, gần đây Cố Dạ Cần gặp chuyện không may, Diệp Linh cũng không ồn, trạng thái tinh thần không tốt, quên một ít chuyện cũng rất bình thường: “Linh Linh, chúng ta trở về thôi.”



Động tác Hoa tỷ mêm nhẹ lại cân thận cần thận đỡ Diệp Linh lên, chị cảm giác mình như là dắt một con mèo con lạc đường về nhà.



Con mèo con này cũng quá đáng thương, nếu như Cố Dạ Cần biết, tim của anh không biết sẽ đau như thế nào.



Cố gia đại trạch.



Chiếc limo trọng một đường phóng đến Cố gia đại trạch, người hầu đã chuẩn bị xong bữa cơm phong phú, Ôn Lam còn chuẩn bị cho con trai của mình chậu than để nhảy qua đốt phong long.



Người một nhà ngôi ở trong phòng ăn ăn cơm tối, Cố lão gia tử nói: “A Cần, con tuy đã ra tù, nhưng còn có một đống cục diện rối rắm phải dọn, Sử tổng kia còn chưa nhả ra, giá cỗ phiếu của công ty còn phải duy trì, đều rất khó giải quyết.”



Cố Dạ Cẩn ưu nhã dùng dao nĩa cắt tảng thịt bò, anh không có tâm tình gì lớn, thản nhiên nói: “Đã biết, con sẽ liệu mà làm.”



Bầu không khí giữa Cố lão gia tử và Cố Dạ Cẩn lập tức có chút căng, lần này Cố Dạ Cẩn bởi vì Diệp Linh mà đưa mình vào tù, Cố lão gia tử là người tức giận nhất, thế nhưng lão vẫn nhịn, dù sao Cố Dạ Gần là người nói nghiệp ưu tú nhất của lão.



Nhưng thái độ của Cô Dạ Cân cũng quá phai nhạt, sau khi ra ngoài không xin lỗi thì thôi, còn tản mạn kiêu ngạo, lần chủ động mở miệng duy nhất chính là hỏi Diệp Linh.



Ôn Lam thấy Cố lão gia tử muốn nỗi giận liền nhanh chóng hoà giải: “Lão gia tử, A Cần, chúng ta tạm thời đừng đàm luận chuyện không vui này, ăn cơm trước, Xảo Xảo, rót chút rượu đỏ cho thiếu gia.”



Xảo Xảo là con gái nuôi Ôn Lam mới nhận, gần đây Ôn Lam nhờ cô con gái nuôi này mà rất vui vẻ.



Xảo Xảo trong veo như nước, chỉ mới 18 tuổi, trong mặt mày mơ hồ có cái bóng của Diệp Linh 18 tuôi, cô ta len lén nhìn Cố Dạ Cần, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đỏ ửng.



“Thiếu gia, tôi rót rượu cho cậu.” Xảo Xảo đi tới bên người Cố Dạ Cẩn rót rượu.
CHương 2009:



Cố Dạ Cần không nhìn Xảo Xảo, song cũng không có cự tuyệt.



Ôn Lam cười nói: *A Cần, vậy mới đúng chứ, con xem Xảo Xảo thật tốt, về sau chúng ta đừng để ý tới con Diệp Linh hồ…”



Chữ “hồ ly” còn chưa nói hết, liền vang thật lớn một tiếng “loảng xoảng”.



Ôn Lam lại càng hoảng sợ, nhanh chóng im bặt.



Chỉ thấy Có Dạ Cẩn đối diện cầm ném dao nĩa trong tay, nặng nề ném vào trên mâm, dùng khăn ăn lau lau khóe môi một cái, anh trực tiếp đứng lên: “Con ăn xong rồi, hai người từ từ ăn, con đi về trước.”



Có Dạ Cần đứng lên đi liền.



Xảo Xảo lúc đầu đứng bên người Cố Dạ Cần rót rượu đỏ, tiếng “loảng xoảng lang” này vang rất lớn làm cô ta sợ đến tay run một cái, rượu này đều vẩy ra.



Bầu không khí cả phòng ăn chợt hạ xuống điểm đóng băng, Ôn Lam đã cứng đờ, mặt còn trăng bệch, vừa rôi bà chỉ mắng Diệp Linh một tiếng “hồ ly”, Có Dạ Cần liền ném dao nĩa trưng cái mặt ấy cho bà xeml Đã đến lúc này, Cố Dạ Cần còn thiên vị Diệp Linh như vậy.



Ôn Lam thật không biết Diệp Linh đến tột cùng cho con trai mình uống bùa mê thuốc lú gì nữa!



Sắc mặt Cố lão gia tử đã rất khó coi, lão nhìn Cố Dạ Cần lên tiếng: “Đứng lại!”



Có Dạ Cẩn khẽ dừng bước, anh ngoái đầu nhìn về phía Cố lão gia tử, lãnh đạm gợi lên môi mỏng: “Ông nội còn có cái gì phân phó?”



“Tối hôm nay không cho phép đi, ở đây phòng còn nhiều, ta đã sai người dọn xong phòng của con, đêm nay con ngủ ở đây!” Cố lão gia tử lên tiếng.



Cố Dạ Cẩn nhướng mày kiếm, bộ dáng kia có chút phóng đãng không chịu gò bó: “Không được, giường nơi này quá cứng, con ngủ không quen, con về nhà ngủ.”



Bóp!



Cố lão gia tử đứng pháắt dậy, dùng sức vỗ bàn một cái, lão chỉ vào Có Dạ Cần mắng: “Rốt cuộc là giường quá cứng, hay là con vội về tìm Diệp Linh?”



Chủ nhân nổi giận, nhóm người giúp việc kia sợ đến thở mạnh cũng không dám, lạnh run người.



Có Dạ Cần nhìn Có lão gia tử, mấy giây sau, anh từ trong cổ họng bật ra tiếng cười trầm thấp trêu người: “Ha, nếu ông nội đã biết rồi, còn ép con ở chỗ này làm cái gì?”



“Thằng bất hiếu! Cố lão gia tử tức chét: “Tao hỏi mày, mày còn đi tìm Diệp Linh làm cái gì, lẽ nào mày không biết đêm hôm đó là Diệp Linh chủ động gọi điện thoại cho Sử tổng, còn chủ động chạy đến trong phòng Sử tổng người ta? Ả còn gửi tin cho mày, để mày đi tìm ả, rõ ràng chính là đùa giỡn mày, Xoay mày vòng vòng, mày thì hay rồi, Diệp Linh vừa hẹn mày, chỉ số IQ mày liền mất sạch, học mấy thằng con nít ranh đi đánh nhau, đánh đến mức mình Vào trong cục cảnh sát, vậy thì thôi đi, sau khi ra ngoài mày dĩ nhiên không có chút nào hối lỗi, còn hấp ta hấp tấp chạy đi tìm Diệp Linh, mày không cảm thấy mày đang bị coi thường à?”



Cố Dạ Cần không có biểu tình gì, tiếng nói thấp thuần của anh cũng bằng trắc không có bắt kỳ sóng lớn: “Ông nội, con sai con đê tiện, con thích bị coi thường, liên quan gì tới ông?”



“..” Cố lão gia tử đã hiểu, anh đã dẫm vào chỗ đau của Cố Dạ Cần, cho nên lời nói của Cố Dạ Cẩn cũng dẫn theo mùi thuốc súng.



“Đủ rồi A Cần!” Lúc này Ôn Lam đầy xe lăn đi tới bên người Cố Dạ Cẩn: “A Cần, con làm cái gì vậy, mây ngày nay con vào đó, mẹ với ông nội con vì con chạy trước chạy sau, chúng ta là thân nhân của con, là thật lòng yêu con, lẽ nào con vì một con ả Diệp Linh mà khiến Cố gia chúng ta gà chó không yên, cửa nát nhà tan sao?”



“Nếu là như vậy, mẹ đây sống còn có cái gì để trông cậy vào, không bằng để mẹ chết ngay bây giờ đi, mẹ sẽ đi chết ngay bây giò!”



Nói rồi Ôn Lam nắm con dao lên, tâm tình kích động trực tiếp hướng cắt lên cổ tay mình.
Chương 2010:



“Phu nhân!” Xảo Xảo hét lên một tiếng, tay mắt lanh lẹ giành lại dao.



Ôn Lam đấm ngực giậm chân, khóc rồng lên.



Cố lão gia tử nhìn Cố Dạ Cần: “A Cần, mày bây giờ lớn, như con ngựa hoang mắt cương, ai cũng không dạy được mày, nếu như mày có thể bỏ mặc mẹ mày, vậy thì mày đi đi!”



Cố Dạ Cần nhìn Cố phu nhân, máy giây sau anh tuấn mỹ mí mắt chậm rãi rủ xuống, nâng đôi chân dài, anh một cước đạp ngã nhào cái ghế, sau đó đi lên lầu: “Phòng tôi ở đâu, có kẻ nào dẫn đường không?”



Náo loạn xong, Cố Dạ Cần vẫn là thỏa hiệp, đêm nay ở lại.



“Phu nhân, đừng khóc.” Xảo Xảo cầm khăn lau nước mắt cho Cố phu nhân.



Cố lão gia tử nhìn Xảo Xảo: “Xảo Xảo, tối hôm nay cô đến phòng thiếu gia hầu hạ đi.”



Tim Xảo Xảo “thình thịch” nhảy loạn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lần thứ hai đỏ ửng: “Dạ, lão gia tử.”



Trong phòng, Cố Dạ Cần ngồi trên ghế sa lon, lười biếng ngã lưng vào rót ghế salon, sau đó giơ tay lên vuốt mi tâm mệt mỏi lại rã rời của mình.



Rất nhanh, anh lấy điện thoại của mình ra, mở WeChat, trong WeChat trông không, Diệp Linh không chủ động liên lạc anh.



Giống như mọi người nói, anh vào đồn, cô đã quên anh.



Anh ở bên trong chờ mãi chờ mãi, cũng không chờ được cô.



Cố Dạ Cẩn lật vòng bạn bè của cô ra, cô còn đăng một tấm hình, trong ánh trời chiều, cô mặc lấy áo lông màu trắng tay nhìn vào ống kính, trên tay cầm cốc trà sữa.



Có Dạ Cần nhìn tắm hình này rất nhiều lần, cũng không muốn tắt đi.



Lúc này “két” một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyên đên: “Thiêu gia, đề tôi hầu hạ cậu tắm rửa!”



Cố Dạ Cẩn để điện thoại xuống, anh nhẹ nhàng nâng mí mắt tuần mỹ nhìn lại, Xảo Xảo tới.



Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Xảo Xảo nanh hiện đầy nét đỏ ửng khả nghi, cô ta nhìn Cố Dạ Cần trên ghế sa lon, vị trí hiện tại, cô ta cao anh thấp, thế nhưng người đàn ông vẫn luôn ở thế trên trong ánh mắt đã mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu cùng quan sát từ trên cao, ngược lại khiến cô ta sinh lòng khiếp đảm và khẩn trương.



Cố Dạ Cẩn chậm rãi cong đôi môi mỏng, nụ cười kia vừa tà vừa mị: “Hàu hạ? Cô định hầu hạ thế nào?”



Đây là ánh mắt đầu tiên của ngày hôm nay mà người đàn ông này cho cô ta, Xảo Xảo đương nhiên phải bắt lấy cơ hội này, cô ta biết mục đích Ôn Lam nhận cô ta làm con gái nuôi là gì, chính là muốn cho cô ta bò lên trên giường thiếu gia.



Xảo Xảo chậm rãi giơ tay lên, cởi bỏ áo khoác, bên trong cô ta chỉ mặc chiếc váy ngủ hai dây gợi cảm, cô gái trẻ tuổi trăng nõn lả lướt, dáng người căng mịn lồi lõm, tản ra vô tận dụ hoặc.



“Thiếu gia, em giúp cậu cởi quần áo nhai”



Xảo Xảo đi tới bên người Cố Dạ Cần quỳ xuống, sau đó vươn tay cởi thắt lưng của Cố Dạ Cẩn.



Cô Dạ Cân cũng không cự tuyệt, ánh mắt u ám nhìn cô ta chằm chằm.



Xảo Xảo cảm giác mình đầu ngón tay như có lửa cháy: “cạch” một tiếng thắt lưng đã mở, ngón tay của cô ta từ từ dời xuống…



Rất nhanh, Xảo Xảo cứng đờ, bởi vì Cố Dạ Cần không chút phản ứng nào.



Chẳng lẽ là mị lực của cô ta không đủ?
Chương 2011:



Xảo Xảo là đã được huấn luyện qua phương diện này, cô ta dò xét liếc nhìn Cố Dạ Cần, sau đó đứng dậy, hai tay nhỏ bé ôm lấy cổCó Dạ Cẩn, lớn mật nhiệt tình dạng chân trên đùi Có Dạ Giản Bây giờ tư thê ái muội mà trêu người.



Có Dạ Cần vẫn không có cự tuyệt, anh tùy ý để Xảo Xảo bò đến trên người anh, anh còn vươn bàn tay to sờ soạng trên lưng Xảo Xảo một cái.



Eo nhỏ bị ôm, Xảo Xảo gần như muốn tan trên người Có Dạ Cần.



“Thiếu gia, đêm nay để em tới hầu hạ cậu đi.” Xảo Xảo thổi khí bên tai Có Dạ Cần, cả người như rắn nước vặn vẹo trên người Cố Dạ Cần.



Đổi thành bất kỳ người đàn ông nào, khẳng định không cách nào cự tuyệt dụ hoặc như vậy, cho nên Xảo Xảo hết sức có tự tin, tay cô ta lần nữa đi Xuống…



Rất nhanh, Xảo Xảo liền bất động, bởi vì Cố Dạ Cần vẫn không có bắt kỳ phản ứng nào!



Cái này…



Xảo Xảo chân kinh, cô ta cảm giác mình đã vô cùng ra sức, thế nhưng Cố Dạ Cần không có bắt kỳ cảm giác, đây đối với cô mà nói đơn giản là nhục nhã rất lớn.



Lão gia tử và phu nhân bảo cô ta tới hầu hạ anh, nhưng thân thể anh không có phản ứng, cô ta nên làm cái gì bây giờ?



Cố Dạ Cẩn nhìn Xảo Xảo, con ngươi đen thanh bằn vẫn biếng nhác thung dung như cũ: “Sao lại bất động rồi, lão gia tử cũng đã sai người dạy cô mấy chiêu rồi mà, mới mấy chiêu này đã muốn dùng để hầu hạ tôi?”



“Thiếu gia, em…” Xảo Xảo đã cảm thấy hàn ý không rõ.



Lúc này bàn tay to Cố Dạ Cần thu lại, dùng sức bóp eo cô ta: “Không có chiêu nào thì cút xuống khỏi người tôi, đừng đưa dâm khí của cô nhiễm đến trên người tôi!”



Nét đỏ ửng trên khuôn mặt xinh đẹp của Xảo Xảo biến sạch, trở nên trắng bệch, hai mắt đỏ hồng, bên trong đã dâng lên nước mắt bị nhục nhã.



Xảo Xảo nhanh chóng bò xuống phía dưới, không gì sánh được chật vật nhặt lên áo khoác trên thảm, cố nén nước mắt chạy ra ngoài.



Vừa mới mở cửa phòng, ngoài cửa có một người, là Cố lão gia tử.



Thây Xảo Xảo chạy ra, sắc mặt Cô lão gia tử đã âm trầm, lão trầm giọng khiển trách: “Chuyện gì xảy ra?”



Xảo Xảo dùng áo khoác miễn cưỡng che khuất chính mình: “Lão gia tử, tôi…



tôi… Thiếu gia anh ấy…”



“Đồ vô dụng, thu thập một chút rồi rời đi đil!” Cố lão gia tử trực tiếp đuổi người.



Xảo Xảo biết mình xong rồi, cô ta chưa hoàn thành sứ mạng của mình, nên bây giờ cô ta đã không còn chút giá trị nào, Cố gia chắc chắn sẽ không nuôi một kẻ phế nhân.



Xảo Xảo khóc lóc bỏ chạy.



Cố lão gia tử đi vào trong phòng, Cố Dạ Cân vân ngôi ở trên ghê sa lon, cũng không di chuyền, đôi chân dài vắt chéo Vào nhau, anh rút bật lửa từ trong túi ra châm điều thuốc.



“A Cần, vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Cố lão gia tử hỏi.



Cố Dạ Cần không nhanh không chậm hút một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phun khói thuốc ra: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ ông nội, ông bảo Xảo Xảo tiền đến hầu hạ, con cũng để cô ta hầu hạ rồi, nhưng nơi này, nó không nghe lời, không cứng nổi.”



Có Dạ Cần dùng ngón tay mang theo thuốc lá chỉ quần tây mình, bộ dáng kia vô cùng phóng đãng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.