Chương trước
Chương sau
Chương 1911:



Mạc Tuân vừa dứt lời này, liên nghe được tiếng tài xế nặng nề ho khan, tài xế sau lưng Lệ Quân Mặc không ngừng chớp mắt về phía Mạc Tuân.



Đây là ý gì?



Mạc Tuân ngần ra, sau đó nhìn về phía Lệ Quân Mặc, bây giờ khuôn mặt tuấn tú của Lệ Quân Mặc… chẳng lẽ không giống ai mắc nợ ông mấy trăm triệu à?



Mạc Tuân: “..” Xong, vỗ mông ngựa vỗ tận lên chân ngựa rồi.



*Vỗ mông ngựa: là một cụm từ chỉ sự nịnh bợ, ở đây vỗ từ mông lên chân, ý nói nịnh quá ló.



“Bót”



Ông bố Lệ Quân Mặc đã không muốn để ý người con rễ này nữa rồi, rất nhanh đã biến mắt trong tầm mắt.



Lệ Quân Mặc đi tới căn phòng xa hoa, ông cởi bỏ áo khoác trên người đứng lặng trước cửa số, lặng lặng châm điều thuốc.



Bình thường ông rất ít hút thuốc, nhưng là bây giờ ông cần gấp mùi nicotin để kìm nén sự u ám trong lòng.



Bà vậy mà đã kết hôn rồi!



Ông biết mình chớ nên hy vọng xa xôi gì ở bà, thê nhưng… đã nhiêu năm như vậy, ông vẫn đứng tại chỗ đợi bà.



Ông chưa từng quên bà một ngày, đêm xuân đó, sự vui thích kia, ông nhung nhớ nửa cuộc đời.



Dù cho ông cưới nhằm Dạ Huỳnh, cũng chưa từng chạm qua Dạ Huỳnh một lần.



Thế nhưng bà thì sao?



Có lẽ đối với bà mà nói, ông thật sự chỉ là một công cụ để sinh con, một pháo hữu một lần duy nhất!



Chồng của bà còn là người như Đặng Tường, bà thực sự phải đi khám mắt đi, nếu như ông bại bởi một người đàn ôn ưu tú hơn ông, đương nhiên, khả năng này hâu như là sô không, bỏ đi, bà lại gả cho một kẻ không chịu nỗi như vậy.



Lệ Quân Mặc thực sự không biết mình thua ở chỗ nào, nhớ tới tiếng gọi buồn nôn “bảo bối” kia còn có cái gì mà “vợ hiền” của Đặng Tường, gương mặt anh tuấn ấy liền đen sầm, bọn họ là vợ chồng, bà có phải đã từng vui vẻ dưới thân Đặng Tường không?



Chỉ cần nghĩ tới những thứ này, Lệ Quân Mặc hiện tại liền hận không thể xông ra, lập tức làm Đặng tường biến mắt, sau đó bắt bà lại, hung hăng dạy dỗ bà một trận, không cho bà biết sự lợi hại của ông thì không được mài Lệ Quân Mặc phiền não hút thuốc, ông cũng không biết mình bị cái gì, dòng suy nghĩ của ông luôn là bị người phụ nữ Lâm Thủy Dao kia nắm đi.



Thừa nhận đi! Ông thích bà.



Nếu như hỏi thích đến độ nào, đó chính là… rất thích rất thích.



Hiện tại sự khó chịu u ám trong lồng ngực này đều là bởi vì ông… thất tình, Lệ Quân Mặc cảm giác mình thật nực cười, đời này của ông đều vô duyên với phụ nữ, từ nhỏ đã không có hứng thú với loại sinh vật phụ nữ này, hiểu biết mấy chuyện nam nữ cũng rất trễ, hiện tại ông đã trung niên rồi lại đi thích một người phụ nữ, không đúng, là một người phụ nữ đã có chồng, mà lại thất tình.



Lệ Quân Mặc giơ tay lên xoa xoa mi mắt, lần đầu tiên cảm thấy một cảm giác gọi là thất bại, ông vậy mà lại thua trên người phụ nữ Lâm Thủy Dao này.



Lúc này tiếng đập cửa vang lên, thư ký riêng ở ngoài cửa cung kính nói: “Chủ tịch, hôn lễ của đại tiểu thư và cô gia chính thức bắt đầu rồi.”



Hôn lễ của Mạc Tuân và Lê Hương chính thức bắt đầu, ở trong tiếng pháo nổ, Mạc Tuân mang người đi vào phòng chờ cô dâu.
Chương 1912:



Thế nhưng, Mạc Tuân cũng không thấy được nàng dâu nhỏ của mình.



“Leng keng leng keng,” lúc này Lâm Thủy Dao xuất hiện: “Chú rể, cô dâu ở chỗ này, con mau tới mang cô dâu của mình đi!!”



Lâm Thủy Dao vươn tay kéo ra tắm mành phía sau, phía sau xuất hiện tám cô dâu.



Tám cô gái này mặc chiếc váy cưới giống hệt nhau, trên đầu đang đội khăn voan, ngay cả vóc người cũng rât tương tự, khiến người ta nhìn hoa cả mắt, căn bản không phân rõ người nào mới là cô dâu chân chính ngày hôm nay.



Lâm Thủy Dao nhìn con rễ mình: “Chú rễ à, con cần phải chọn cho tốt đấy, ngàn vạn lần chớ chọn sai, hậu quả chọn sai rất nghiêm trọng đó.”



Toàn trường đều bật cười: “Mạc tổng, mẹ vợ đại nhân của anh đã lên tiếng, hôm nay nếu như chọn sai, cô dâu này anh cũng đừng hòng mang đi.”



Mạc Tuân nhướng mày kiếm anh khí, bước nhanh đến phía trước, trực tiếp đi tới trước mặt một cô dâu, sau đó vươn tay cầm bàn tay mềm mại nhỏ bé kia.



“Chú rê, con chọn xong rôi?”



Mạc Tuân gật đầu: “Chọn xong, là người này ạl”



“Được, vậy con có thể mở khăn che đầu cô dâu ra nhìn thử.”



Mạc Tuân giơ tay lên, chậm rãi mở khăn che đầu của cô dâu ra.



Oa Bên tai truyền đến tiếng hít vào.



Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Lê Hương nanh xông vào ánh mắt, ngày hôm nay cô trang điểm nhẹ, khuôn mặt vốn tuyệt sắc nhỏ càng thêm rực rỡ, suôi tóc đen thanh thuân vì anh mà búi lên, phía trên là một cái vương miện nhỏ lấp lánh rực rỡ, không gì sánh được đoạt người, thật sự là cô dâu xinh đẹp nhất.



Mạc Tuân đã chọn đúng.



Ánh mắt Mạc Tuân rơi trên khuôn mặt nhỏ của Lê Hương, phảng phất không di chuyển được nữa, anh si ngốc nhìn, sau đó cúi đầu, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.



“Này, Mạc tổng, anh đang làm cái gì đấy!” Toàn trường bật cười.



Mọi người ồn ào nói: “Mạc tổng, chỉ là bảo anh cởi khăn che đầu xem cô dâu, chứ không bảo anh hôn cô dâu.”



“Mạc tổng, còn chưa tới phân đoạn hôn cô dâu đâu.”



“Mạc tổng, vừa rồi anh nhìn cô dâu đến ngây người, có phải đã không thể chờ đợi rồi không, chúng tôi cũng đều còn ở đây mà.”



Ở trong tiếng ồn ào của mọi người, khuôn mặt nhỏ của Lê Hương đỏ bừng, cô mềm mại liếc Mạc Tuân – nhìn đi, mất mặt rồi kìal Mạc Tuân lần đầu tiên làm chú rẻ, rất khẩn trương, không có kinh nghiệm, anh giữ thật chặt bàn tay mềm như không xương của Lê Hương trong bàn tay mình, thấp giọng lưu luyến nói: “Lê Hương, hôm nay em thật đẹp.”



Lê Hương ngọt ngào cong đôi môi đỏ mọng, vì một tiếng “em thật đẹp” này của anh, càng vì anh trong đám đông mịt mò đã liếc mắt liền tìm được cô.



Trong tiếng ồn ào và vòng vây của mọi người, Mạc Tuân ôm ngang Lê Hương lên, trực tiếp lên xe hoa.



Cố Dạ Cần cũng tới, bên người là Trần Viên Viên, chú rể cô dâu đều đã đi, nhưng Cố Dạ Cần vẫn chưa đi.



Trần Viên Viên có chút khiếp đảm và tâm thần bắt định, đêm đó sau khi Cố lão gia tử đến, cô ta lại trở về bên cạnh Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cẩn mặc dù không cự tuyệt, nhưng hết sức lãnh đạm với cô ta, không nói chuyện, thậm chí cũng không nhìn cô ta, gần như xem cô ta thành không khi.



“Cố… Cố tổng,” Trần Viên Viên nhỏ giọng nói: “Chúng ta… cũng đi thôi.”
Chương 1913:



Cô Dạ Cân hai tay đút trong túi quân, cặp mắt lạnh kia rơi vào bảy cô dâu giả đang đội khăn che đầu phía trước, anh phảng phất không nghe được lời Trần Viên Viên, nhắc đôi chân dài, đi lên trước.



Trần Viên Viên kinh ngạc nhìn anh, rất nhanh con ngươi liền co rụt, bởi vì cô ta chứng kiến Cố Dạ Cần đi thẳng tới trước mặt một cô dâu, sau đó giơ tay lên, cởi khăn che đầu của cô dâu ra.



Một giây kế tiếp, khuôn mặt nhỏ minh diễm kia của Diệp Linh liền rơi vào trong tầm mắt.



Trần Viên Viên chắn động ngay tại chỗ, cô ta biết nguyên nhân Cố Dạ Cần vẫn đứng yên không đi, bởi vì anh và Mạc Tuân, ở trong đám đông liếc mắt liền thấy được Diệp Linh.



Hiện tại anh đi lên trước, trực tiếp mở khăn che đầu của Diệp Linh ra.



Hai cái tay xuôi ở bên người Trần Viên Viên nhanh chóng siết thành quyền, không cam lòng lại ghen ghét.



Diệp Linh làm phù dâu, tự nhiên muốn tham dự trò chơi tám cô dâu này, Lê Hương đã bị Mạc Tuân mang đi, cô chuẩn bị đi ra, nào biết đột nhiên có một đôi bàn tay đi qua, cởi khăn che đầu của cô ra.



Cô ngước mắt, khuôn mặt tuần mỹ nhã nhặn của Cố Dạ Cẩn đã phóng đại trong tầm mắt cô.



Anh lại trực tiêp tới vươn tay cởi khăn che đầu của cô ra.



Chưong 1735: Cố Dạ Cần đứng lặng ở trước mặt cô, ánh mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ của cô, Diệp Linh ngày hôm nay cũng trang điểm nhẹ, vừa rồi vì phối hợp diễn xuất cô cũng búi hết tóc lên, đây là lần đầu tiên Cố Dạ Cần thấy cô búi tóc.



Diệp Linh sau khi quấn tóc lên thiếu đi chút vẻ lạnh lùng lười biếng, lại thêm một chút cảm giác ấm áp của cô vợ hiền, Cố Dạ Cần nhìn cô, môi mỏng chậm rãi nhếch lên, nở nụ cười.



Anh đã biết, anh thấy được, hóa ra đây chính là dáng vẻ cô búi tóc gả chồng.



Ai có thê hái được đóa hông đỏ có gai này, để cô gả làm vợ người, cô cũng có thể ấm áp như vậy.



Anh cười cái gì?



Có gì đáng cười?



Diệp Linh nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Cố tổng, nhìn đủ chưa, nhìn đủ rồi thì mời buông tay, anh chạy tới tháo khăn đầu tôi ra như vậy không sợ bạn gái của anh nổi máu ghen à?”



Diệp Linh ám chỉ liếc mắt nhìn Trần Viên Viên.



Cố Dạ Cẩn còn cầm khăn đầu của cô, không chịu buông tay, tiếng nói thấp thuần hàm chứa ý cười: “Không có việc gì, bạn gái của anh rât hiệu chuyện, biết lúc nào nên mắt nhắm mắt mở.”



*…” Trần Viên Viên sao lại cảm thấy hai người kia công khai liếc mắt đưa tình ở trước mặt cô ta thế?



Cố lão gia tử đi rồi, Diệp Linh không để ý đến Cố Dạ Cần, bên người Cố Dạ Cần lại có Trần Viên Viên, quan hệ của hai người dường như đã chặt đút.



Thế nhưng, hoặc như là không đứt sạch sẽ, xuân phong đốt bất tận, lửa rừng bùng lên, lại sinh ra cảm giác.



Diệp Linh giơ tay lên, trực tiếp tháo khăn đầu xuống, nhét vào trong lòng bàn tay của anh: “Nếu Cố tổng thích, vậy tặng cho Cố tổng đấy.”



Diệp Linh xoay người rời đi.



Cố Dạ Cần nhìn cô lắc lắc eo nhỏ, đạp giày cao gót biến mắt trong tầm mắt của mình, một tay đút trong túi quần, anh liếm đôi môi mỏng khô ráo, còn bật cười.



Trong lòng bàn tay còn có khăn đeo đầu của cô, anh đặt ở dưới mũi mình, ngửi một cái.



Thơm.



Trên này đều là mùi hương trên người (6) Cố Dạ Cần cất khăn vào túi quần của mình, cũng bỏ đi.
Chương 1914:



Trần Viên Viên một mình hóa đá tại chỗ, vừa rồi cô ta tận mắt thấy Cố Dạ Cần nhìn chằm chằm hướng Diệp Linh biến mắt cười rất không nghiêm chỉnh, cô ta cũng tận mắt thấy Cố Dạ Cần nhắm mắt ngửi khăn đầu Diệp Linh mang qua, cô ta còn tận mắt thấy Cố Dạ Cần cất khăn đầu của Diệp Linh vào túi quần của mình, cô ta cảm thấy Cố Dạ Cần như vậy thực sự… rất biến thái.



Cố Dạ Cẩn đối với Diệp Linh, càng ngày càng lộ liễu, từng ánh mắt anh nhìn cô, đều là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ, như thể chỉ nửa phút đã muốn lột sạch Diệp Linh.



Mạc Tuân và Lê Hương trong sự chúc phúc của mọi người đi qua thảm đỏ, đi tới trước mặt mục sư.



Mục sư: “Cô dâu, con nguyện ý gả cho người đàn ông bên người này làm chồng không, về sau dù cho sang hèn hay tật bệnh, dù cho trắc trở thất bại, con đều sẽ ở bên cạnh anh ấy, không phản bội, không vứt bỏ?”



Đôi mắt trong vắt của Lê Hương rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân, chậm rãi cong đôi môi đỏ mọng, cô nói: “Yes, l do.”



“Được rồi, chú rẻ có thể hôn cô dâu.”



Mục sư tuyên bố.



Rốt cục đã đến phân đoạn này, Mạc Tuân lân nữa cởi khăn voan trên đầu Lê Hương ra, sau đó nhấc khuôn mặt nhỏ của cô, hôn lên.



Cái hôn này của Mạc Tuân, hôn rất lâu, mục sư cũng không nhịn được nện búa nhỏ xuống một cái: “Chú rể, một vừa hai phải thôi! Thượng đế cũng nói ngài ăn no cầu lương rồi đấy.”



Phụt.



Ha ha ha.



Tân khách phía dưới lần nữa bật cười.



Lê Hương cảm thấy trong lòng bàn tay Mạc Tuân chảy đầy mồ hô, cô cười ngọt ngào dựa vào trong lòng Mạc Tuân.



Gió nhẹ mơn man trên mái tóc, thật vừa vặn hạnh phúc đã đến.



Kế tiếp chính là phân đoạn cô dâu ném hoa, người nào cướp được hoa từ tay cô dâu, sẽ là người kế tiếp kết hôn.

Cả nhà tải app truyệnholađọc giúp nhóm nhé!

Nam nữ chưa lập gia đình cũng bắt đầu rối loạn: “Mau tới đây, mau tới đây đoạt hoa của cô dâu!”



Lê Hương đứng ở trên đài, cô lo lắng trừng mắt nhìn cô bạn thân Diệp Linh của mình, ý kia là – cậu mau đứng ở phía sau tranh đi, tớ ném cho cậu!



Diệp Linh nhướng mày, bắt động, ý kia là – tớ không muốn, tớ là quý tộc độc thân mà.



Lê Hương: “…”



Lê Hương cũng không dám thiên vị quá rõ ràng, cho nên cô cong người, nhắm mắt lại, trực tiếp ném đóa hoa ra ngoài.



AI Phía sau một hồi thét chói tai.



Diệp Linh ngước mắt, chỉ thấy đóa hoa đập trúng vào một người, chính là… Cố Dạ Cần.



Cố Dạ Cần tuấn mỹ đứng lặng ở nơi đó, hai tay sao đút túi quần, cũng không có dự định bắt hoa, thế nhưng đóa hoa ném qua, trực tiếp đập trúng trong ngực anh.



Môi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Liễu Anh Lạc 17 tuổi.



Liễu Anh Lạc 17 tuổi, nghênh đón năm thứ hai của cô và Mạc Từ Tước.



Sinh nhật tuổi 17, Mạc Từ Tước dẫn cô đi xem một trận mưa hoa.
Chương 1915:

Lúc về khách sạn trên người hai người đều ướt đẫm, Mạc Từ Tước nhìn Liễu Anh Lạc 17 tuổi, hai năm qua cô nhanh chóng nảy nở, ngũ quan vốn ngây thơ càng thêm khuynh thành, ngay cả dáng người cũng đang thay đổi, bây giờ váy vóc ướt nhẹp dán trên đường cong lồi lõm của thiếu nữ, vẫn chưa tính là quyên rũ dụ hoặc, nhưng lộ ra một cảm giác cắm ky.

Mạc Từ Tước nhanh chóng dời mắt đi, đút tay vào trong túi quần.

Lúc này Liễu Anh Lạc chạy tới, ôm lấy hông của anh: “Lạnh quá, A Tước ôm em một cái nào.”

Các cô gái chưa lập gia đình đều thét chói tai: “Trời ạ, hoa của cô dâu rơi trúng trên người Có tổng kìal”

“Xem ra Cố tổng sắp có tin vui rồi, sắp kết hôn rồi!”

“Cũng không biết cô gái nào may mắn như thế, có thể gả vào Cố gia hào môn, trở thành Cố thái thái.”

Cố Dạ Cẩn không hề nhúc nhích, hoa nện trên lồng ngực to lớn của anh sau đó rơi trên mặt đất, anh nhướng mày kiếm, nhìn về phía Diệp Linh.

Diệp Linh nhàn nhạt nhìn anh một cái, xoay người rời đi.

Hôn lễ kết thúc mỹ mãn, Diệp Linh trở về, chuẩn bị thay quần áo.

Thế nhưng phía sau đột nhiên vươn ra một bàn tay trực tiếp kéo lại cổ tay cô mảnh khảnh, sau đó nhẹ nhàng kéo, cô nhanh chóng ngã vào trong lồng ngực to lớn.

Diệp Linh ngước mắt chau mày: “Cố tổng, sao anh lại học theo người khác cái kiểu bám đuôi thế, nghe lời tôi đi, chúng ta chỉnh lại đi, thực sự rất mắt hứng.”

Bàn tay Cố Dạ Cần dời xuống, rơi trên eo nhỏ mềm mại của cô, bắm một cái: “Em vì sao không đê ý tới anh, hửm?”

Diệp Linh muốn đẩy anh ra: “Hiện tại Cố tổng đang có giai nhân bầu bạn, còn cần tôi sao?”

Cố Dạ Cần ôm cô đi về phía trước mấy bước, nửa ôm nửa đầy cô tới trên vách tường, ngăn ở trong ngực mình: “Anh muốn em hay không, trong lòng em không tự lượng được sao? Nhắn tin em không rep, gọi em lại khóa máy, liếc mắt nhìn em em cũng không phản ứng anh, em nghĩ anh thích chiêu lạt mềm buộc chặt à?”

Nói rồi anh giơ tay, năm ngón tay thon dài xuyên vào mái tóc dài của cô: “Diệp Linh, em đừng được cưng chiều mà sinh kiêu, hiện tại anh còn chưa chiếm được em, dĩ nhiên sẽ cưng em, chờ lúc anh có rôi, chơi chán, thử xem em có hay không quay đầu lại dụ dỗ anhI”

Lớp giấy mỏng kia đã bị chọc thủng rồi, anh dĩ nhiên cũng không chút kiêng ky nào, mỗi một câu đều lộ rõ vẻ xấu xa từ trong xương.

Những người phụ nữ bên cạnh Cố Dạ Cần đều vây quanh anh, chỉ có Diệp Linh là cần anh phải dỗ phải chiều, cô càng như vậy càng khơi dậy ham muốn chiếm hữu và lòng chinh phục trong Xương của anh.

Diệp Linh yêu mị nhìn anh, cũng không tức giãn, chỉ hờn dỗi liếc anh: “Cố tổng, anh bây giờ chỉ còn lại chút bản lĩnh nói mồm thôi sao, có bản lĩnh chờ khi anh có được tôi, chờ anh chơi được tôi rồi hãng nói tiếp.”

Anh mát Cô Dạ Cân đột nhiên tôi sâm lại, mấy giây sau từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn: “Lời này là em nói đấy, em chờ đi!”

Diệp Linh đã từ trong mắt anh thấy được ham muốn trần trụi mà nóng bỏng, người đàn ông này nhất định chính là cầm thú, lúc nào cũng có thể phát dục.

“Anh không sợ ông nội anh biết rồi, sẽ đuổi anh khỏi Cố gia và Cố thị, để anh hai bàn tay trắng à?” Diệp Linh hỏi ngược lại.

Khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần không có sóng lớn gì, anh dùng lòng bàn tay to vuốt ve da thịt mềm mại của Diệp Linh, xúc cảm như tơ lụa làm anh lưu luyến rút tay về: “Anh sẽ không để mình hai bàn tay trắng, anh cần một chút thời gian.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.