Lê Hương mỉm cười: “Dĩ nhiên, lúc H anh năm ở trên giường không thê tự lo, có phải có y tá lau người cho anh không? Vậy y tá có phải cô gái trẻ đẹp không, các cô sẽ chà lau… chỗ đó của anh sao?”
Về vấn đề này…
Mạc Tuân nhướng đuôi lông mày hẹp dài, tràn ra một ít phong tình của người đàn ông thành thục: “Ghen?”
Lê Hương biểu hiện ung dung lại rộng lượng, cô lắc đầu, chớp mi: “Em không ghen nha, chỉ tò mò thôi.”
“Vậy anh nói ra, không cho em giận đây.
„ Lê Hương đã có đáp án.
Cô đã nói sẽ không tức giận không ghen, đó cũng là chuyện không thể nào, thân thể anh không thể tự gánh vác, nhưng suy nghĩ một chút anh bị cô gái khác nhìn được, trong lòng Lê Hương vẫn khó chịu.
Cô cầm khăn mặt trong tay ném vào khuôn mặt tuần tú của anh: “Em không lau cho anh nữa; tự anh:lau đi!”
“Ah,” Mạc Tuân bật ra tiếng cười vui thích, anh cằm chiếc khăn mặt dính trên mặt xuống: “Lê Hương, em nghĩ anh làm thế nào được, cũng không thể không rửa rửa chà chà, để đấy mốc meo được! Hay là, em hy vọng y tá kia là nam?”
Lê Hương quả thực không thể tưởng tượng hình ảnh ấy, anh nói chuyện sao lại… độc như thế?
“Em không để ý tới anh nữa.” Lê Hương xoay người muốn đi.
“Lê Hương,” Mạc Tuân kéo lại cổ tay cô mảnh khảnh, dịu dàng cưng chiều cười nói: “Lừa em thôi, anh còn chưa đến mức không lo cho mình được, anh tắm mỗi ngày, tự tắm.”
Lê Hương làm bộ muốn đi, hiện tại cô sao mà đi được, nên khi anh giữ cô, cô cũng liền ngừng.
Đôi mắt trong veo như nước rơi trên ` ` khuôn mặt anh tuân tú gây gò, cô hỏi: “Anh nói thật?”
“Thật, hôm nay anh đã tắm, nhưng vừa rồi hôn em có chút khó chịu, em giúp anh lau một chút.”
Khuôn mặt nhỏ đỏ hồng Lê Hương nở rộ như hoa tường vi, cô rất ngại làm mấy việc này, nhưng nghĩ đến thân thể anh, cô lại không thể từ chối.
Đây là một việc chuyện rất bình thường, Lê Hương mình không nên nghĩ bậy bại Cô không thể làm gì khác hơn là vươn tay nhỏ cởi quần anh…
Mạc Tuân cảm giác cô giống như con mèo nhỏ, động tác nhẹ nhàng, còn ` _ có chút né tránh, yêt hâu nhô ra của anh lại lăn vài cái.
Lúc này Lê Hương ngắng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt trong vắt sóng sánh nước nhìn anh.
Mạc Tuân ôm đầu vai cô, để cô ghé Vào trên ngực anh: “Ngại quá à em, vậy thôi bỏ qua nhé?”
“Không có, em muốn hỏi anh một câu…” Lê Hương cắn răng lên đôi môi đỏ bừng, một đầu trốn vào trong ngực anh, nói nhanh: “Anh có muốn thay quần lót không?”
Mạc Tuân vừa nghe, môi mỏng liền hôn vào mái tóc cô cười ra tiếng: “Ừ.”
Giúp xong, Lê Hương từ trong phòng tắm đi ra: “Mạc tiên sinh…”
Một giây kế tiếp bước chân cô dừng lại, bởi vì Mạc Tuân vốn đang nằm ở trên giường đã ngồi dậy rồi, anh ngồi trên xe lăn dựa vào trước cửa sổ sát đât.
Anh rất an tĩnh một mình ngồi ở chỗ đó, bầu trời ngoài cửa số phủ đầy sao, một ngôi hai ngôi ba ngôi… phá lệ lóng lánh, anh không biết đang nhìn thứ gì, cả người bao phủ một tầng bi thương nhàn nhạt.
Lê Hương cầm áo khoác ngoài đi tới khoác ở trên vai anh, sau đó ngồi xồm người xuống, ngước khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nanh nhìn anh: “Mạc tiên sinh, anh đang nhìn gì vậy?” Chương 1876:
Mạc Tuân khẽ nói: “Nghe nói mỗi một người thân yêu của chúng ta khi rời đi đều sẽ biến thành một ngôi sao trên trời, Lê Hương, đúng không?”
“Mạc tiên sinh, anh nhớ bố mẹ anh sao?”
Ánh mắt Mạc Tuân rơi trên mặt Lê Hương: “Anh đang nhớ… Tử Tiễn…”
Mạc Tử Tiễn…
Từ sau khi Lê Hương trở về Lan Lâu Cổ Quốc liền hạ lệnh về sau không muốn nghe nữa nghe thấy bát luận tin tức gì về Mạc Tử Tiễn, cho nên bây giờ đột nhiên nghe được cái tên “Mạc Tử Tiễn” này, Lê Hương khẽ hoảng hót.
“Mạc tiên sinh, anh vừa trở về, chúng ta đừng nói chuyện không vui này, em không muốn nói về Mạc Tử Tiễn, anh ta làm anh bị thương, cả đời em cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.”
“Mạc tiên sinh, anh vươn tay ra đi, em bắt mạch cho anh, anh yên tâm, em nhất định sẽ cứu sống anh.”
Nhìn vẻ chống cự và lãnh đạm trên mặt Lê Hương đối với cái tên “Mạc Tử Tiễn” này, Mạc Tuân cũng không vội nói, anh cười yếu ớt không lên tiếng, chậm rãi đưa ra tay mình: “Được.”
Lê Hương đặt tay trên mạch Mạc Tuân.
Kỳ thực nhìn mức độ suy yếu của Mạc Tuân hiện tại Lê Hương liền đoán được là hậu quả khi rút Hiên Viên Kiếm, hiện nay bệnh suy tim vẫn là một vấn đề y học nan giải không cách nào khắc phục, không thuốc có thể trị.
Mạch đập của Mạc Tuân hết sức yếu ớt hỗn loạn, hệt như cô đoán, thế nhưng rất nhanh ngón tay cô khẽ khựng lại, lộ ra thần sắc kinh sợ.
Lê Hương thốt nhiên ngắng đầu, nhìn Mạc Tuân: “Mạc tiên sinh, có phải hay anh từng dùng tễ thuốc cường hiệu gì không?”
¬— Ạ Mạc Tuân chậm rãi nhêch đôi môi mỏng: “Ừ.”
“Tễ thuốc cường hiệu này đã từng có hiệu quả với trái tim suy kiệt của anh đưa đến cải tử hồi sinh, nhưng rất rõ ràng, đường trị liệu bị cắt ngang, ngược lại gia tốc phản phệ anh.”
Mạc Tuân gật đầu: “Không sai, đã từng có một người, tặng cho anh một bộ tễ thuốc cường hiệu, nhưng trời xui đất khiến cắt đứt trị liệu, sau đó anh được Dạ Cần cứu, đám giáo sư y khoa chỉ giải phẫu ra mấy nguyên tố bên trong tế thuốc cường hiệu chế thành thuốc tây, để đảm bảo mạng anh, nhưng phương trình cuối cùng của thuốc tễ cường hiệu kia, đến nay chưa – từng ai có thê giải được.”
Hai mắt Lê Hương sáng ngời: “Người đó là ai vậy? Mạc tiên sinh, người tặng anh thuốc tễ là ai, chỉ cần…
chỉ cần chúng ta tìm được anh ấy, anh có thể cứu được đó!”
“Hơn nữa, hiện tại bệnh suy tim vẫn là một cửa ải khó có thể phá được, người này rốt cuộc là ai, có thể như vậy liễm diễm phong hoa phá giải cửa ải đó!”
Mạc Tuân nhìn Lê Hương, cô là một bác sĩ, hiện tại đôi mắt trong vắt ấy rực rỡ hào quang, giống như bảo thạch rạng rỡ tỏa sáng, tràn đầy đều là ánh sáng.
Mạc Tuân nhẹ nhàng lắc đầu: “Lê Hương, người nọ… đã mắt rồi, em ; : ây đã qua đời mây tháng trước rôi.”
Cái gì?
Lê Hương cứng đờ.
Mạc Tuân chậm rãi lấy ra một vật, đưa tới: “Lê Hương, cái này cho em.”
Đây là cái gì?
Lê Hương là bác sĩ, cô cụp mắt nhìn, rất nhanh đã biết đây là một quyền… sổ tay y học.
Quyền số tay y học này hẳn đã dùng rất lâu, thế nhưng mặt bìa sạch sẽ ngăn nắp, chủ nhân của nó nhất định là một người nghiêm cần. Chương 1877:
Không biết tại sao, Lê Hương đột Ề : _ nhiên cảm thây quyên sô tay y học này hết sức… quen thuộc, cô dường như đã thấy qua ở nơi nào, thậm chí… cô và chủ nhân của nó hình như là người quen cũ.
Mặt Lê Hương trắng nhợt, cô nhìn Mạc Tuân: “Anh… anh ấy là ai?”
“Lê Hương, quyển số tay y học này cho em, em xem, thì biết em ấy là ai.”
Mạc Tuân nhẹ giọng nói.
Hiện tại trong phòng rất an tĩnh, yên tĩnh đến độ Lê Hương nghe được tiếng hít thở của chính mình, hô hấp của cô dường như cũng bắt đầu phát run.
“Lê Hương, vì sao em không nhận quyền số tay y học này, em không dám : sao?” Mạc Tuân biêt cô đã đoán bảy tám phần, Lê Hương của anh là thông tuệ vô song bực nào, bằng không làm sao con trai Mạc gia có thể đều là kẻ sỉ tình vì cô?
Lê Hương nhìn quyền sổ tay y học kia, cô chậm rãi lắc đầu, tay còn rụt lui về phía sau một cái: “Cơ thể em hơi khó chịu, em đi trước…”
Cô đứng dậy muốn đi.
Thế nhưng bàn tay to của Mạc Tuân vươn qua, kéo lại cổ tay cô mảnh khảnh.
Lê Hương giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi giam cầm của anh: “Mạc tiên sinh, anh buông ra! Em không muốn xem, em cái gì cũng không muốn xeml”
l n Mạc Tuân nhìn cô, đôi mắt sáng ây đã chậm rãi biến đỏ, bên trong còn dâng lên tầng hơi nước trong suốt.
Cô cầu xin nhìn anh, không muốn xem.
“Lê Hương, em phải xem… đây là em ấy để lại cho em, cho nên, em nhất định phải xem.” Mạc Tuân lôi bàn tay nhỏ lạnh như băng của cô đặt trên quyền số tay y học kia.
Lê Hương thoát không được, cô chỉ có thể vươn tay, dùng đầu ngón tay run rẫy chậm rãi lật ra trang đầu tiên của số tay.
Rất nhanh, cô liền thấy dòng chữ quen thuộc kia.
Nét chữ nét người, chữ Mạc Tử Tiễn thanh hoa tuấn dật, bất luận kẻ nào cũng không thể bắt chước được.
Ba, một tiếng, Lê Hương nặng nề khép lại quyển sổ tay y học kia, cô không còn có dũng khí nhìn tiếp.
Hàng mi nhỏ dài thống xuống, bất an rung động, cũng không biết làm sao nữa, trong mắt nóng hỏi, như là có lửa F ; đang đôt cháy hai mặt cô, rât đau.
Nước mắt trong suốt ở giây tiếp theo liền đập xuống, giống như chuỗi châu đứt đoạn, điên cuồng rơi xuống.
Cả người Lê Hương mềm nhũn, trực tiếp ngồi liệt trên thảm lông mềm mại, Mạc Tử Tiễn… hóa ra là Mạc Tử Tiến!
Vừa rồi, cô đã đoán được.
Người có thể phá được vấn đề nan giải nhất của y học – suy tim nhất định là liễm diễm mà phong hoa, nhắc tới liễm diễm phong hoa, ai có thể so được với Mạc gia nhị công tử Mạc Tử Tiễn?
Nhưng…
Nhưng đừng nên như vậy…
Mạc Tuân ngồi trên xe lăn, nhìn Lê Hương khóc không thành tiếng, anh nhẹ giọng nói: “Lê Hương, em thông minh như thế, đã đoán ra là Tử Tiễn rồi, đúng không?” Chương 1878:
Lê Hương ngắng đầu, trên mặt của cô đều là nước mắt, hai mắt đãm lệ mờ cả tầm nhìn: “Vì sao… vì sao là anh ấy?”
“Lê Hương, vậy em cảm thấy… là ai thay em rút Hiên Viên Kiếm ra?”
Lê Hương cứng đờ, con ngươi đột nhiên co rút: “Là… là Mạc Tử Tiễn?
Không có khả năng, không thể, Mạc Tử Tiễn không có máu Xích Tử, chỉ có máu : Xích Tử mới có thê rút ra Hiên Viên Kiếm!”
“Phải, anh và Tử Tiễn là anh em ruột, cho nên Tử Tiễn vì em mà mạnh mẽ…
nghịch thiên cải mệnh, để mình có được dòng máu Xích Tử, là em ấy thay thế anh, rút ra Hiên Viên Kiếm cho em.”
Hô hấp Lê Hương đột nhiên dừng lại, cô cho tới bây giò chưa từng nghĩ đến, anh không phải điên rồi chứ, anh lại… để cho mình trở thành… dòng máu Xích Tử?
“Lê Hương, tất cả đều là kế hoạch của Tử Tiễn, em ấy cố ý đâm anh, lưỡi dao lướt qua trái tim anh, để anh ngất, em ấy còn nghiên cứu ra tễ thuốc cường hiệu trị liệu bệnh suy tim, đảm bảo anh bình an, em ấy vì em nghịch thiên cải To, mệnh, thay thê sô mệnh của anh.”
“Lê Hương, ngày ấy cuộc gọi cuối cùng của anh và Tử Tiễn, em ấy đã từng nói, em ấy phải lấy nửa đời lưu quang, đổi cho em năm tháng sống an nhàn, không sầu lo, không bi thương.
Em ấy làm xong rồi, em ấy vẫn luôn yêu em hết lòng, em ấy vẫn luôn dồn hết toàn lực yêu em, Lê Hương, em ấy thực sự thực sự… rất yêu em.”
– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Lần đầu tiên nắm tay.
Mạc Từ Tước và Liễu Anh Lạc đi trên đường cái, như bao cặp tình nhân khác dạo phó, lúc đó trời đêm New York lấp ánh đầy sao, làn gió nhẹ mơn man.
ề Mạc Từ Tước lây tay từ trong túi quân ra, xuôi ở bên người, đầu ngón tay giật giật, rất muốn nắm tay cô gái bên cạnh.
Thế nhưng Mạc Từ Tước 19 tuổi không hề có kinh nghiệm yêu đương, hai người mới vừa xác định quan hệ, anh uôn cảm thấy quá mạo phạm.
Liễu Anh Lạc làm bộ đáng thương đưa hai tay nhỏ bé cho anh: “Tay em lạnh quá, A Tước, anh giúp ta cầm một chút đi.”
` E Hiện tại chỉ mới đâu hạ, tay sao có thê lạnh?
Trong đôi mắt chứa cả biển sao của cô gái, Mạc Từ Tước cầm đôi tay nhỏ bé của cô, tay cô thực sự là… vừa mềm vừa ấm.
Lê Hương trong một khoảng thời gian rất dài không muốn nghe đến cái tên “Mạc Tử Tiễn” này, bởi vì cô không cách nào tha thứ chuyện anh từng làm qua.
Thế nhưng, vừa rồi Mạc Tuân nói với cô – người nọ đã mắt, anh đã qua đời mấy tháng trước… trái tim của cô, đột nhiên lộp bộp giật mình.
Cô cũng không biết tại sao mình lại giật mình, dường như trong nháy mắt đó đột nhiên thì có một cảm giác hoảng hốt, giác quan thứ sáu của cô vẫn rất linh nghiệm, khi Mạc Tuân lấy ra quyền kia số tay y học sạch sẽ thanh hoa kia, cô lập tức đã đoán được.
Chỉ là…
Chỉ là, cô thực sự không thể chấp nhận.
Anh vì cô nghịch thiên cải mệnh, biến thành dòng máu Xích Tử. Chương 1879:
Anh vì cô rút ra Hiên Viên kiếm, phục hưng Lan Lâu.
Anh chỉ mới…27 tuổi, vậy mà đã dừng lại vĩnh viễn.
Tất cả thương tổn đều là giả, phía dưới từng âm mưu đều là anh lưu luyến tình thâm dịu dàng chờ đợi, Lê Hương cả đời này cũng không nguyện ý thua thiệt người khác, tích thủy chỉ ân, dũng tuyền tương báo*, nhân sinh sợ nhất b chính là phụ lòng, thê nhưng, Mạc Tử Tiễn trở thành tiếc nuối và nỗi đau sâu đậm nhất trong đời cô.
*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Một thành ngữ [email protected], ý chỉ việc sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Lê Hương vươn đôi tay run rẫy, che kín khuôn mặt nhỏ của mình, một giây như thế cô thất thanh khóc rống, mặc cho giọt lệ nóng bỏng xuyên qua kế tay.
Viền mắt của Mạc Tuân đỏ bừng, anh vươn tay ôm Lê Hương vào trong lòng, tối nay ánh trăng mông lung, bi thương như là thuỷ triều nhấn chìm bọn họ.
Mạc Tuân và Lê Hương lập tức khởi hành, trở về Hoa Tây, Mạc Tử Tiễn lúc đi một mình, bọn họ bây giờ trở về nhìn anh.
Mạc Tử Tiễn sinh ở Đế Đô, là Mạc gia nhị công tử, nhưng anh không chôn ở đế đô, không dời vào mộ lĩnh Mạc gia, anh chỉ mai táng ở bờ sông Lạc Thủy.
Lê Hương mặc áo khoác đen, đứng lặng trước bia mộ, lúc này Hoa Tây đã vào mùa rét lạnh nhất, trên bia mộ có ảnh chụp của Mạc Tử Tiễn, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa ấy ở nơi này bị tuyên khắc thành vĩnh hằng.
‘ Mạc Tuân ngôi trên xe lăn, thư ký bên người thấp giọng nói: “Chủ tịch, lão phu nhân đã biết tin dữ của Tử Tiễn thiếu gia, trong một đêm hoa râm đầy tóc, may mắn có bác Nhân Nhân ở cạnh, chỉ là… Tử Tiễn thiếu gia cuối cùng là con cháu của Mạc gia, thiếu gia sinh ở Đế Đô, lão phu nhân cũng lên tiếng, chúng ta có nên mang… Tử Tiễn thiếu gia về nhà không ạ?”
Mạc Tuân nhìn Lê Hương bên bờ sông, đoạn đường trở về này, cô không nói nữa, hiện tại cô yên lặng ở bên cạnh Mạc Tử Tiễn, anh không đi qua, cũng không quấy rầy, bởi vì anh biết, đây là thời gian của cô và Mạc Tử Tiễn.
Mạc Tuân khế mở môi mỏng: “Hậu sự Tử Tiễn là ai làm?”
“Là Dịch Dịch tiểu thiếu gia ạ.”
Mạc Tuân chậm rãi câu môi, sau đó lắm bẩm nói: “Vậy được rồi, ý của Dịch Dịch chính là ý của Tử Tiễn, về nhà, về nhà nào?”
Đ Tỉ ế Đô, đó không phải là nhà của Tử ến.
Tử Tiễn từ nhỏ đã rời nhà, rất sớm đã bắt đầu lưu lãng tứ xứ, là tự chăm mình lớn lên.
Mạc Tuân ngắng đầu, nhìn về phía bờ sông, đại chiến năm đó của Hoa Tây Lan Lâu cùng Giao Nhân, máu của tô tiên Lan Lâu nhuộm đỏ nửa bờ Lạc Thủy, sau đó đêm kia Tử Tiễn rút ra Hiên Viên Kiếm, rặng mây đỏ khắp bầu trời, từ đó về sau, nước sông Lạc Thủy cũng đã được rửa sạch hết rồi.
Hiện tại toàn bộ nước sông trong suốt thấy đáy, sóng gợn lăn tăn, bên tai truyền đến tiếng nước lưu động róc rách, bờ sông từng hàng Thường Thanh, đã là dáng vẻ khe nhỏ sông dài, năm tháng tĩnh ninh.
“Cậu nhìn kìa.” Mạc Tuân thấp giọng nói.
Cái gì?
Thư ký theo ánh mắt Mạc Tuân nhìn lại.
“Cậu nhìn đi, Lan Lâu ở bờ bên kia, bởi vì Lê Hương ở đó, cho nên Tử Tiễn ở chỗ này, Tử Tiễn, sinh vì cô mà đến, chết hóa thành đá Trường Thanh, đỗ lại bên cô. Đâu là nhà của Tử Tiễn, Đế Đô không phải, Mạc gia cũng không phải, nơi có cô, mới là nhà.” Chương 1880:
Lần tình cờ gặp gỡ trên đầu đường Đề Đô năm ấy đã là pháo hoa sáng chói nhất cả đời này của Mạc Tử Tiễn, anh từng trải qua tình hận sân dục, yêu mà không có được, năm ấy 27 tuổi anh tuy lặng lẽ lùi khỏi cuộc đời này, nhưng trọn đời anh đã viên mãn.
Tình thâm không thọ, Mạc Từ Tước là thế, Mạc Tử Tiễn cũng vậy.
Mạc Tuân và Lê Hương về tới hoàng thất Hoa Tây, Mạc Tuân rất nhanh đã ngã xuống, với thân thể anh trước mắt, bồi Lê Hương đi đoạn đường này đã đến cực hạn lớn nhất của anh.
Bác sĩ đeo mặt nạ dưỡng khí cho Mạc Tuân, viền mắt Lê Hương đỏ bừng đứng ở bên giường, cô nhìn Mạc Tuân chật vật hít thở, mỗi một lần hít ra thở vào đều phủ lên trên mặt nạ dưỡng khí một tầng sương trắng.
Lê Hương cầm tay Mạc Tuân, nước mắt mơ hồ viền mắt, song một chữ cũng không nói được.
; Mạc Tuân biêt trong lòng cô cực kỳ bi ai, cô vẫn mặc đồ đen như cũ, bên tai cắm một đóa hoa trắng nhỏ, mới từ trước mộ Mạc Tử Tiễn trở về, hai tay của cô rất lạnh, lạnh không chút nhiệt độ.
“Quán… Quán…” Anh cật lực gọi tên cô.
Lê Hương gật đầu, dùng sức gật đầu: “Dạ… Mạc tiên sinh, em ở đây…”
Mạc Tuân chậm rãi giơ tay lên, muốn thay cô lau nước mắt.
Nhưng bây giờ anh một chút khí lực cũng không có, bàn tay đến giữa không trung, liền rơi xuống.
Cả nhà tải app truyệnholađọc tiếp nhiều nhé!
Lê Hương nhanh chóng kéo tay ñ anh, đặt trên gương mặt tràn đây nước mắt của mình, cô rũ xuống hàng mi ẩm ướt, đặt mặt mình vào lòng bàn tay của anh, nhẹ nhàng mà ỷ lại vuốt ve.
Cô không thể lại mắt đi.
Trong khoảng thời gian này, cô mất đi rất nhiều rất nhiều người.
“Lê tiểu thư,” Lúc này bác sĩ chính đi tới thấp giọng nói: “Đây là dấu hiệu nguy kịch của Mạc tiên sinh, quãng thời gian này Mạc tiên sinh dựa vào thuốc tây và nghị lực cường đại đến được mức này, khả năng không còn cách nào đi tiếp với cô, chúng ta phải mau chóng giải ra phương trình cuối cùng mà Prof. Mạc lưu lại, chỉ cần giải thành công, Mạc tiên sinh liền có thể cứu.”
=Ồ “Thê nhưng Prof. Mạc chước hoa trọn đời, y thuật đã đến trình độ thiên phú thực sự làm người ta theo không kịp, chúng tôi vận dụng đoàn đội tỉnh anh toàn cầu đứng đầu mấy tháng nay đã gấp rút giải mã lại vẫn chưa thể giải được, cho nên, phương trình cuối cùng này chỉ có thể giao cho Lê tiểu thư cô.”
“Lê tiểu thư, thời gian của cô không còn nhiều nữa, chỉ có 48 giờ đồng hò, trong 48 giờ đồng hồ này chúng tôi sẽ dốc toàn lực bảo toàn Mạc tiên sinh, một khi qua 48 giờ đồng hồ, Mạc tiên sinh… sẽ đi tới hồi cuối.”
“Lê tiểu thư, cô bây giờ là toàn bộ hy vọng của Mạc tiên sinh.”
Lê Hương không ngừng rơi lệ, : nghẹn ngào không lên tiêng.
“Lê Hương, đừng… đừng sợ, anh tin tưởng… tin tưởng em…” Mạc Tuân khàn khàn cắt tiếng.
Lê Hương trong làn nước mắt ngắng đầu, cô không ngừng lắc đầu, cặp mắt sáng nay đã mê man: “Mạc tiên sinh, xin… lỗi, em cảm thấy… em làm không được…”
Vừa mới nghe nói tin dữ của Mạc Tử Tiễn, trong lòng cô cực kỳ bi ai khó chịu, nhưng cô ngay cả cơ hội khổ sở cũng không có, lại đến lúc nói lời từ biệt với Mạc Tuân.
Lê Hương từ 19 tuổi từ nông thôn trở về, một đường vượt mọi chông gai, dũng cảm tiến tới, cô chưa từng có mắt đi dũng khí.
Nhưng đến cửa ải sinh ly tử biệt này, cô đột nhiên chùn bước, bởi vì… những thứ này đều là người cô yêu.
Vì yêu, mà khiếp đảm.
“Lê Hương…” Mạc Tuân cật lực dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt cô, tuy nước mắt càng lau càng nhiều: “Không sao, anh giao chính mình cho GIN “Lê tiểu thư, Mạc tiên sinh hiện tại phải vào phòng vô khuẩn, chúng tôi chờ tin tốt của cô.” Lúc này bác sĩ va y tá đẩy Mạc Tuân đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]