Chương trước
Chương sau
Chương 1820:

“Lê Hương, tớ là đại minh tinh đấy, rất bận rộn, nhất cử nhất động đều bị bọn chó săn nhìn chằm chằm, cho nên tớ hông yêu đương, hơn nữa, con của cậu cũng là con của tớ, tớ có hai đứa con trai một đứa con gái nuôi đó!” Diệp Linh cười nói.

Lê Hương đã biết, Diệp Linh đang rốn tránh đề tài này, hoặc có lẽ là, cô đang trốn tránh đề tài về đàn ông.

Lần trước ở Hải Thành, cô đã sinh ra âm lý cực đại bài xích với đàn ông, xem ra trong khoảng thời gian này cũng không giảm bớt, thậm chí ngày càng tăng lên.

Lê Hương chữa cho rất nhiều người, thế nhưng lúc này đây cô không biết nên chữa cho Diệp Linh thế nào.

Có đôi khi, cô rất hy vọng Cố Dạ Gần cách xa Diệp Linh một chút, nhưng ở một số thời khắc, cô cảm thấy chỉ có Cố Dạ Cần mới có thể chữa cho Diệp Linh.

Đó là thế giới của Cố Dạ Cần và Diệp Linh, cô một người đứng xem, căn bản là không đi vào được.

“Linh Linh…”

Lê Hương muốn nói chuyện, thế : : nhưng Diệp Linh trực tiệp cát lời cô, cô ấy cầm một cái chén trà, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn ánh mặt trời rực nắng ngoài cửa sổ: “Lê Hương, ngoại trừ đàn ông, chúng ta còn rất nhiều thứ phải theo đuổi mà, hiếm khi tớ có được ngày nghỉ, đừng thảo luận đề tài của đàn ông nữa.”

Lê Hương chỉ đành dừng lại, cô đi tới bên người Diệp Linh, vươn tay ôm lấy cánh tay mềm của Diệp Linh.

Rất nhanh, Lê Hương liền mẫn cảm nhận thấy được Diệp Linh đột nhiên cứng đờ, cô ngắng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía ngoài trên đường cái chạy nhanh đến một chiếc xe limo sang trọng.

Hiện tại quý tộc các quốc gia đều qua đây, trên đường cái chính là không bao giờ thiếu xe sang, thế nhưng chiếc xe xa hoa này vẫn nhanh chóng hấp dẫn mảng lớn ánh mắt, đặc biệt làm người khác chú ý.

Lúc này cửa sổ phía sau xe chậm rãi trượt xuống, một khuôn mặt quen thuộc nhảy vào ánh mắt, là… Cố Dạ Cần.

Có Dạ Cẩn tới!

Lê Hương cũng không bắt ngờ, Cố Dạ Cần sẽ đến, bởi vì Diệp Linh ở chỗ này, hôm nay anh vẫn mặc hợp thể tây trang màu đen như cũ, trên khuôn mặt tuấn tú đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng, nhìn nho nhã sạch sẽ, cũng vô cùng trẻ tuổi tuần mỹ.

Song, anh không phải đến một mình, bên cạnh anh còn có một người, là một cô gái vô cùng trẻ tuổi xinh đẹp.

Cô gái kia ngồi bên người Cố Dạ Cần, ôm thật chặt cánh tay Có Dạ Cần, thân thể trẻ tuổi căng mịn hận không thể dính vào trên người Có Dạ Cần.

Cô gái xinh đẹp mến mộ nhìn Cố Dạ Cần, như chim nhỏ nép vào người đang nói cái gì đó, Cố Dạ Cẩn nhàn nhạt nhếch lên môi mỏng, nhìn hết sức cưng chiều.

Cứ như vậy liếc mắt, xe đã vội vã phóng đi, biến mắt trong tầm mắt.

Lê Hương biết trong khoảng thời gian này Cố Dạ Cần quen rất nhiều bạn gái, trước đây bên người chỉ có một Diệp Linh, anh đã bắt đầu thay phụ nữ như thay quần áo: “Linh Linh, đó là tân sủng mới của Cố tổng?”

Ánh mắt Diệp Linh rơi trên bóng xe, khuôn mặt nhỏ dịu dàng đáng yêu cũng không có tâm tình gì lớn, chỉ là nhàn nhạt lười biếng nói: “Ừ, tân sủng kia khá quen mặt, hình như là tiểu hoa đán mới nổi trong vòng giải trí gần đây, tài nguyên cô ta tốt lắm, diễn mấy bộ phim cũng có chế tác lớn, tất cả mọi người đều nói phía sau cô ta có một kim chủ cường đại, hiện tại xem ra, vị kim chủ đại nhân này chính là Cố Dạ Cần rồi.”

Lê Hương nhìn Diệp Linh, trong đôi mắt trong vắt lộ ra vài phần lo lắng.

Diệp Linh nhếch đôi môi đỏ mọng: “Lê Hương, cậu nhìn tớ như vậy làm cái gì, tớ rất ổn, tuy là tớ là cựu tân : sủng bị ném bỏ rôi, kim chủ đại nhân của tớ có niềm vui mới, bắt đầu chở che cho người khác, thế nhưng, cái này đã không ảnh hưởng tới giò tớ bây giờ đây rồi.”
Chương 1821:

Lê Hương và Diệp Linh bị kéo đến một phòng, bắt đầu tiếp thu huấn luyện.

Cô giáo huấn luyện không phải Lâm Thủy Dao, mà là My nương tâm phúc của Lâm Thủy Dao.

“Lê Hương, Linh Linh, các cô biết tuýp đàn ông như thế nào nhất được nhiều người phụ nữ thích nhất không?” My nương cười hỏi.

Lê Hương chỉ hiểu được đôi chút về Ẻ ự chuyện tình ái, người thây duy nhât chính là Mạc Tuân, hiện tại My nương nhiệt tình như lửa, muốn truyền đạo thụ nghiệp cho cô, cô chỉ có thể nháy đôi mắt trong vắt hết sức tò mò nhìn My nương.

My nương thần bí cười nói: “Đương nhiên là… người đàn ông có “hàng to”…”

là được nhiều người phụ nữ thích nhất rồi.”

Lê Hương: “…”

My nương cũng quá thẳng thắn rồi đó!

“Lê Hương, đừng lộ ra dáng vẻ chưa thấy qua việc đời như thế, nào, chị dạy em nhìn đàn ông có hàng to như thế nào, học xong về sau, tất cả đàn ông trong mắt em đều trần truồng!”

Lê Hương đứng phát lên, cô lộ ra biểu tình quá mót, xoay người căng giò chạy.

“Này, Lê Hương!”

Lê Hương trốn thoát, trong phòng chỉ còn sót My nương cùng Diệp Linh, My nương từ trên xuống dưới nhìn Diệp ; Linh vài lân, lên tiêng “chặc chặc”: “Linh Linh, tử thái này của em, thật là trời sinh vưu vật.”

So với Lê Hương bức rức, Diệp Linh thong dong phóng khoáng hơn rất nhiều: “Cảm ơn đã khen.”

“Nào, đừng cảm ơn, Linh Linh, em đeo cái guốc gỗ này đi, chị dạy cho em đi vài bước.”

My nương cho Diệp Linh xỏ đôi guốc gỗ, bảo cô lắc mông bước đi.

“Một… Hai… Ba, bắt đầu.”

Theo nhịp điệu My nương, Diệp Linh lắc lắc dáng người mềm mị bắt đầu bước đi, My nương liên tục tán thưởng, Diệp Linh thật sự có thiên phú.

My nương đi ra, Diệp Linh một mình luyện tập bước đi, lúc này “két” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, có người đi Vào.

Chắc là My nương đã trở về.

Thầy tới, làm trò nhất định phải ra sức.

Diệp Linh lúc này ưỡn thẳng lưng, cô vốn chính là bảo bồi của giới thời trang, hiện tại dựa theo lời dạy của My nương, bộ ngực xinh đẹp ưỡn cao, bờ eo thon gọn xoay vòng, cong chiếc mông nẩy, đi ra dáng vẻ hình chữ S vô cùng sexy.

Chính cô cũng rất hài lòng, đi một vòng sau đó quay lại tới, đôi mắt yêu mị nhìn về phía người đến – My nương, trò học này cũng không tệ phải không?

Một giây kế tiếp, cô toàn bộ cứng đờ.

Không phải My nương, mà là… Cố Dạ Cần.

Cố Dạ Cần đột nhiên tới!

Không hè tiếng động, chọt tới.

Cố Dạ Cẩn đi đến, trở tay khép cửa phòng lại, một tay đút trong túi quần, anh đang nhìn cô, ánh mắt đi xuống, liếc nhìn đường cong lả lướt trên người cô.
Chương 1822:

Ánh mắt mịt mờ, lại lóe ra ám nhiệt.

Từ lần trước từ biệt ở Hải Thành, đây ï Ề coi như là lân đâu tiên hai người gặp mặt, Diệp Linh thật không ngờ tới người mới vừa còn ở trong xe sang cùng tân tấn tiểu hoa đán chàng chàng thiếp thiếp kia lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô.

Nhớ tới vừa rồi cô còn ra sức xoay hông lắc eo, Diệp Linh liền giơ tay lên, dịch một luồng tóc đến sau tai: “Cố tổng, sao anh lại tới đây?”

Cô dẫn đầu phá vỡ im lặng, còn lên trước một bước.

Thế nhưng cô đã quên trên chân còn đi guốc gỗ, mới vừa nhấc chân, không đứng vững, thân thể mềm mị trực tiếp ngã về phía trước.

Diệp Linh chờ mình và đất mẹ hôn nhau thắm thiết, thì lúc này một cái cánh tay có lực vươn qua, nắm lấy thắt lưng mềm của cô, kéo cô vào trong lồng ngực to lớn.

Cô tiến vào trong ngực anh.

Thân thể Diệp Linh cứng đờ, nhanh chóng đứng thẳng người, muốn đẩy anh ra.

Lúc này đỉnh đầu liền truyền đến anh cười nhẹ: “Vừa rồi xoay thật đẹp mắt.”

Trong đầu Có Dạ Cần đều là một màn vừa tiến đến liền thấy kia, cô lắc eo nhỏ mông cong, đường cong lả lướt như không xương tựa cành liễu lắc lắc xoay xoay, bên người anh đều là mỹ nhân, cũng không thiếu phụ nữ nóng bỏng, thế nhưng bọn họ sẽ không có vẻ chỉ khẽ nhắc tay đã tràn ra phong tình trên người cô vẻ, đó là vẻ yêu mị từ trong Xương, trong mắt anh chính là hoạt SaC sinh hương.

Anh đang khen cô.

Thế nhưng, cái khen này có hơi ái muội.

Diệp Linh giơ tay lên chống đỡ lên lồng ngực to lớn của anh: “Cố tổng, anh buông ra trước đi.”

Cố Dạ Cẩn không buông, mà thấp giọng nói: “Vừa rồi xoay thật đẹp mát, xoay thêm vài cái cho tôi xem một chút.”

*.” Không muốn!

Diệp Linh muốn cự tuyệt, thế nhưng Có Dạ Cẩn siết thắt lưng mềm của cô, xoay người cô lại, đẩy cô thêm hai bước.

› Diệp Linh cảm thây có hơi… mờ ám, anh ở phía sau tiếp tục nhẹ nhàng đẩy eo cô về phía trước, cô lại không chịu đi, cơ thể bất an vặn vẹo một cái, muốn tránh thoát anh.

Lúc này bên eo bị siết lại, đỉnh đầu vang lên giọng nói khàn khàn của anh: “CỒN GỌ?2ˆ „ Diệp Linh lúc này mới phát hiện tư thế hai người có bao nhiêu ái muội, lưng đẹp của cô dán tại trong ngực anh, cách thật chất vải mỏng ma sát.

Người không biết còn tưởng rằng cô đang câu dẫn anh.

Trời biết, cô là một đứa bé ngây thơ không gì sánh được!

Diệp Linh ngắng khuôn mặt mềm mị lớn chừng bàn tay nhìn anh, một trong tròng mắt yêu mị hàm chứa ý cười nhàn nhạt mà lười biếng: “Cố tổng, buông tay.”

Có Dạ Cần từ phía sau ôm cô, cụp mắt: “Nếu như, tôi không buông?”

“Nếu như Cố tổng không buông, tôi liền… lại cọ anh, Cố tổng hình như…. rất Sợ tôi cọ vào anh.”

Có Dạ Cần nhìn cô một chút, thật sợ cô cố ý cọ anh, cho nên anh giơ tay, buông lỏng cô ra.

) Diệp Linh nhanh chóng lui ra mây bước, kéo ra khoảng cách với nhau.

Khô nóng kiều diễm giữa hai người cũng theo đó thổi tan.
Chương 1823:



“Có tổng, anh sao cũng tới đây, lẽ nào anh mang theo tân sủng của anh tới nơi này giải sầu à?” Diệp Linh bắt chuyện.



Cố Dạ Cần vươn tay, ké cà vạt một cái: “Tôi tới nhìn em.”



“Nhìn tôi?”



Cố Dạ Cần hờ hững ừ một tiếng, con ngươi đen thanh bần sâu không hề thấy đáy: “Em nói cho tôi biết, em tới Phượng Vũ Cung làm cái gì? Vừa rồi ` sau khi tôi vào cửa đã thây… My nương kia rồi, cô ta dạy em cái gì, dạy em ở chỗ này xoay mông, dạy em làm sao câu dẫn đàn ông à?”



Nói rồi Cố Dạ Cẩn trên dưới nhìn cô một cái, sau đó nhếch môi mỏng thành vẻ mỉa mai lại tà mị: “Những thứ này, em còn cần người dạy sao?”



Những thứ này đều có trong xương cô, vốn là thiên phú, không cần phải học.



Diệp Linh đã cảm thấy anh nói chuyện âm dương quái khí, hơi khó nghe, dáng vẻ anh dường như rất khó chịu.



“My nương dạy tôi rất nhiều thứ, cô ấy còn dạy tôi một chút kỹ thuật.”



kỹ thuật?



Nghe hai chữ đó, mi tâm anh tuần Có Dạ Cần giật giật.



Diệp Linh câu đôi môi đỏ mọng, chậm rãi nói: “My nương nói, con gái nhất định phải học một chút kỹ thuật trên giường, không thì về sau sao có thể thu phục đàn ông?”



kỹ thuật… trên giường?



Cố Dạ Cẩn cũng biết “kỹ thuật” trong miệng cô không phải từ đứng đắn, anh đã đoán được.



Hiện tại cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt yêu mị đầy tràn ý khiêu khích.



Cố Dạ Cẩn một tay đút trong túi quần: “ah”, anh từ trong cỗ họng bật ra tiếng cười khàn khàn: “Vậy em để My nương dạy em làm sao tiếp nhận đàn ông, làm sao không lãnh cảm nữa đi! Hiện tại em dựa vào cái gì thu phục đàn ông, dựa vào nằm chết à! Nằm là có thể thắng?”



“„” Miệng của người đàn ông này thực sự là quá độc.



Diệp Linh không muốn nói chuyện với anh nữa.



Lúc này cửa phòng “két một tiếng bị đầy ra, My nương đi đến.



“Oi chao, tôi vừa ra ngoài một cái, làm sao trở về đã thấy trong phòng có thêm một soái ca thế này?” My nương vui vẻ nhìn Cô Dạ Cần.



Cố Dạ Cần ôn nhã lại đạm mạc, trên mặt không có biến hóa tâm tình nào, anh không nhìn My nương, chỉ là cao to đứng lặng tại chỗ, ánh mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh.



“Linh Linh, vị này là ai vậy?” My nương tò mò hỏi.



“Ah, anh ấy là anh trai của em.” Diệp Linh đáp một câu.



“Linh Linh, không nghe nói em có anh mà, vị này là anh trai ruột hay là anh ) trai mưa thê?” My nương cười trêu nói.



“My nương, em không để ý tới chị nữal”



Diệp Linh giả bộ tức giận, trực tiếp cắt dứt đề tài này.



“Biết rồi biết rồi, anh này, chúng tôi vẫn còn đang huấn luyện, anh mau đi ra ngoài đi!” My nương mời Cố Dạ Cần ra ngoài.



Có Dạ Cần nhìn Diệp Linh.
Chương 1824:

My nương trực tiếp đẩy Có Dạ Cần ra ngoài: “Còn nhìn! Còn nhìn! Như nhìn không đủ hay sao! Đi nhanh đi!”

Cố Dạ Cần đi, My nương ám muội nhìn về phía Diệp Linh: “Linh Linh, đó là anh trai mưa của em chứ gì! Không sai đúng không, là một cực phẩm nhân gian đó.”

Diệp Linh chớp hàng mi kiều my: “My nương, sao chị biết anh ấy là cực phẩm nhân gian?”

My nương thần thần bí bí nói: “Anh trai mưa ấy của eo đường eo chặt khít, cơ bụng sáu múi, đường nhân ngư hoàn mỹ, dáng người không thua gì người mẫu quốc tế. Có nghiên cứu mới nhất còn cho thấy họ có ham muốn tình dục mạnh mẽ, thích phụ nữ, biết hưởng thụ phụ nữ, mấu chốt là, càng có thể thỏa mãn phụ nữ.”

“.” Diệp Linh hiểu biết rất nhiều trên chuyện tình ái, cũng sẽ hay chém gió, thế nhưng kinh nghiệm của cô ít đến _ thây thương, bây giờ nghe mây câu nói của My nương, cô quả thực thấy còn tốt hơn đi học mười năm, cánh cửa thế giới mới đã mở rộng ra.

Thì ra, còn có chuyện này!

Lợi hại!

“My nương, anh ấy… không lợi hại như vậy, e rằng chị nhìn sai rồi.”

My nương chớp mắt hướng về phía Diệp Linh: “Vậy vừa rồi các em ở trong phòng làm cái gì, vừa rồi cậu ta chính là cắm tay vào túi quần đi ra, em có dám bảo anh ta rút tay từ trong túi quần không?”

Vừa rôi cô và Cô Dạ Cân căn bản không làm cái gì, thế nhưng hình như thân thể anh có phản ứng, cho nên tay đút trong túi quần ép xuống, không thì không có cách nào ra của.

— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Ý thức được chính mình đang suy nghĩ lung tung, Mạc Từ Tước nhanh chóng nhíu lên mày kiếm anh khí, giọng nói nghiêm khắc khiển trách: “Nói thì nói, tới gần làm cái gì, cách tôi xa một chút”

Anh vươn tay đầy cô ra một chút.

Ngay lúc đó, Liễu Anh Lạc đột nhiên lại gần, hôn một cái thật kêu trên gò má anh.

Mạc Từ Tước đột nhiên lại bị hôn cứng dÒj Liễu Anh Lạc nhìn rất mềm yếu, hiện tại cô nhón mũi chân lên dán vào trong lồng ngực người đàn ông, ngước khuôn mặt nhỏ mặt mày cong cong nhìn anh, cả người giống như ở trong lòng anh: “Cái này… có phải chính là…

câu dẫn mà anh nói không?”

“Cô…” Mạc Từ Tước bên người có rất nhiều oanh oanh yến yến nhào tới, thế nhưng to gan như vậy, cô là người đầu tiên.

Liễu Anh Lạc giơ tay lên, ôm cổ anh, lại ở trên gò má bên trái anh “chụt” một cái: “Phải làm gì đây, néu đã bị anh ` L nhìn ra, vậy em sẽ thăng thăn được khoan hồng nhé! Em đang câu dẫn anh đói”

Diệp Linh biết Có Dạ Cần ra đường đều rất nổi bật, ánh mắt những cô gái kia đều dõi theo anh, thế nhưng cô nào nghĩ đến ánh mắt My nương độc như vậy, dĩ nhiên cái gì đều thấy được.

“Linh Linh!” Lúc này My nương thần bí lấy ra một quyển sách, ái muội chớp mắt với Diệp Linh: “Nào, chị cảm thấy Lê Hương nhà chị không có thiên phú, nhưng em thì khác, đây chính là bảo bối mà bà chủ chị giấu đó, hiện tại đưa cho em, nếu muốn lưu lại người đàn ông như anh trai mưa của em, công phu trên giường không thể thiếu, em lấy về nghiên cứu thật tốt nhé, bằng thiên chất của em, cam đoan một chút liền thông.”

Đây là quyên giang hô bí tịch mà Lâm Thủy Dao thiên tân vạn khổ cầm về, chưa truyền Lê Hương mà đã truyền cho Diệp Linh rồi.

ID EIDHiss: Diệp Linh vội vã đi ra, cô biểu thị – không thể chọc vào, không thể chọc vào, đỡ không được!

Lúc này một người làm nữ đi tới, đưa tới một cái ví tiền: “Diệp tiểu thư, đây là ví tiền tiên sinh lúc nãy tới tìm cô làm rơi, làm phiền cô trả cho vị tiên sinh kia nhat”

Diệp Linh đưa mắt xem, đây là ví tiền của Cô Dạ Cân.
Chương 1825:



Vừa rồi anh đánh rơi ví tiền ở nơi này.



Diệp Linh vươn tay nhận lấy ví tiền: “Được, tôi sẽ trả lại cho anh ấy.”



“Cảm ơn Diệp tiểu thư.” Người làm nữ đi.



Diệp Linh rũ hàng mi như lông vũ, mở ra ví tiền của anh, rất nhanh cô khựng lại, bởi vì cô ở trong ví tiền anh thấy được một tắm hình.



Đây là một tấm ảnh chụp rất nhỏ, niên đại rất xa xưa rồi, bị anh giấu trong vách ngăn trong ví tiền.



Trong hình… Là cô.



Diệp Linh nhìn mình trong hình có trong nháy mắt ngắn ngơ, bởi vì cô đã rất nhiều năm không thấy bản thân mình trong bức hình đó.



Thời điểm đó cô vẫn là hòn ngọc quý trên tay Diệp gia, mặc chiếc áo hoodie màu đỏ sậm, tết bím công chúa, trong ánh nắng chói chang, cô nở một nụ cười chói mắt, người còn yêu kiều hơn hoa.



Khi đó cô còn rất nhỏ, còn chưa cửa nát nhà tan, còn chưa có lang thang nơi đầu đường xó chợ, còn chưa vì tình tổn thương.



Khi đó, trong cuộc đời của cô còn chưa có người đàn ông tên là Có Dạ Cẩn.



Anh làm sao có được ảnh chụp cô khi còn bé?



Anh vì sao cất kỹ ảnh chụp cô khi còn bé?



Một người người đàn ông giấu tắm ảnh chụp của người phụ nữ trong ví tiền của anh ta, điều này đại biểu cái gì?



Lễ nào, anh yêu cô?



Tình yêu của anh, thậm chí còn đến sớm hơn so với cô?



Mấy năm này Diệp Linh vẫn cho là anh không yêu cô, tất cả sủng ái của anh đối với cô cùng lắm chỉ là vì để phá hủy, thế nhưng lần trước ở Hải Thành, cô đã nghỉ ngờ.



Hiện tại, cô càng hoang mang.



Cô cảm thấy, mình đã tìm được đáp án.



Lê Hương ở bên ngoài né một hồi, lúc này cô nghe phía bên ngoài truyền đến một giọng nói: “Thầy tướng số đây, thầy tướng số đây, tôi Huyền Dịch Cao Tăng chính là đệ nhất thầy xem tướng số của môn XX, chỉ xem cho người hữu duyên.”



Lê Hương đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống dưới lầu.



Dưới lầu đứng một lão hòa thượng, quần áo tả tơi, nhưng tiên phong đạo ` côt, là Huyện Dịch Cao Tăng.



Lúc này Huyền Dịch Cao Tăng ngắng đầu, nhìn về phía Lê Hương: “Vị thí chủ này, cô tôi hữu duyên, tôi có thể coi cho cô một quẻ.”



Lê Hương chậm rãi nhếch môi, cặp mắt trong vắt lóe lên ánh sáng, cô đã được nghe rất nhiều về mấy gã xem bói lừa gạt người như Huyền Dịch này, không nghĩ tới bây giò lại gặp được.



Được, vậy xem một quẻ!



Huyền Dịch Cao Tăng được mời lên lầu, cùng Lê Hương ngồi mặt đối mặt.



Huyền Dịch Cao Tăng cười ha hả nói: “Nữ thí chủ, tôi dạo chơi đến tận đây, cùng cô hữu duyên, hiện tại tôi cho cô coi là một quẻ nhân duyên, thế nào?



Tôi coi một quẻ rất rẻ, chỉ cần cô cho ít bạc mỏng là được.”



Còn rất yêu tiền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.