Chương trước
Chương sau
Chương 1403:





Bây giờ người đó đã xuất hiện, đó chính là… Lê Hương!





Thượng Quan Mật Nhi lập tức liền há to miệng, làm sao có thể, tại sao có thể là Lê Hương?






Sắc mặt Thượng Quan Mật Nhi trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, thân thể bát ồn mà nghiêng ngả.





Làm sao có thể trùng hợp như vậy?





Mấy ngày gần đây, Mạc Tuân cũng không liên lạc với Lê Hương, mà bận rộn hẹn hò với ả, anh hẳn đã quên nhân vật như Lê Hương rồi.





Nhưng, nếu như không phải cố ý sắp xếp, Lê Hương làm sao lại trùng hợp lấy được số 19 như vậy?






“Số 19 ở chỗ này.” Danh viện bên cạnh phát phất tay về phía Mạc Tuân và thư ký riêng trên đài chủ tịch.





Lê Hương cũng bị khiếp sợ, cô đứng tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích.





Lúc đó dãy số này cũng không phải chính cô chọn, mà là một nhân viên làm việc kín đáo đưa cho cô, đây tột cùng là may mắn, hay là, có tình làm?





Mạc Tuân đứng trên đài chủ tịch, cặp mắt anh thâm thúy hẹp mâu rơi trên khuôn mặt nhỏ của Lê Hương, sau đó chậm rãi đưa ra bàn tay to của mình, anh cắt tiếng: “Qua đây!”





Qua đây.





Hai chữ đơn giản, trực tiếp lại bá đạo.





E rằng khiếp sợ khí tràng cường đại của Mạc Tuân, đại sảnh party ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại.





Lê Hương nhìn Mạc Tuân dưới ánh đèn rực rỡ , khẽ nín thở, không biết là do bị mọi người đăm đăm nhìn đến, hay là bị ánh mắt thâm thúy của anh chăm chú dán vào, mà nhịp tim của cô lại tăng lên rõ ràng.





Thình thịch thình thịch thình thịch.





Một tiếng tiếp một tiếng, tựa như muốn nhảy ra lồng ngực.





Ngũ quan sắc xảo ấy dưới ngọn đèn càng phát ra vẻ tự phụ mê người, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô lại thấy được vài phần ý cười mềm mại trong tròng mắt kia.





Lê Hương đi đến, từng bước một đi lên đài chủ trì, đi tới trước mặt của anh.





Hai người bốn mắt nhìn nhau, Mạc Tuân thân sĩ khom lưng: “Tôi có thể mời em nhảy một điệu không?”





Vành tai trắng như tuyết của Lê Hương có hơi hồng, cô gật đầu, sau đó đưa bàn tay nhỏ của mình tay cho anh.





Mạc Tuân giữ bàn tay mềm như không xương của cô trong lòng bàn tay rộng lớn của cô, dẫn cô đến sân nhảy.





Trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc chậm rãi, Lục Hà Đình một tay ôm đầu vai oánh nhuận của Lê Hương, một tay xuyên vào đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, cùng cô mười ngón tay giao nhau.





Mọi người trong phòng yến hội, đều hâm mộ nhìn đôi nam nữ trong sàn nhảy.





Tuy hiện tại khuôn mặt Lê Hương không xuất chúng, nhưng vóc người cô nhỏ nhắn mềm mại, khí chất tuyệt trần, hệt như tiên nữ hạ phàm.





Mạc Tuân cao ngắt tự phụ, là nhân vật chính tỏa sáng nhất đêm nay, anh mang theo Lê Hương cùng múa, hình ảnh đẹp tựa tranh.





Thượng Quan Mật Nhi nhìn hai người nhảy, vẻ mặt dại ra, lại không thể tin tưởng.





Không phải, chuyện không thể phát triển như vậy được, đây là kinh hỉ sao, không phải, đây là kinh sợ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.