Chương 960:
Anh bước từng bước trầm ổn đi tới, “xoẹt” một tiếng, kéo ra rèm cửa số.
Lê Hương vẫn còn ở trên ban công, hai cánh tay ôm lấy chính mình an tĩnh ngồi trong góc phòng ở ban công, khuôn mặt lớn chừng bàn tay gối lên đầu gối, hàng mi dài thõng xuống từng sợi, cô nhắm mắt say ngủ.
Cửa số mở ra một khe hỡ, gió lạnh bên ngoài lay động lấy mái tóc bên quai hàm cô, ngay cả làn váy trên người cũng tạo thành độ cong trong trẻo lạnh lùng trên không trung, cả người cô hư không khiến người ta không thể nào bắt được.
Trái tim Mạc Tuân chợt đau nhói, như có một bàn tay dùng sức siết lấy trái tim anh, mỗi một hơi thở đều đau thấu tim.
Chậm rãi vươn bàn tay rõ khớp xương, anh bề cô gái lên.
Anh vừa ôm Lê Hương liền tỉnh.
Cô chậm rãi mở mắt trong lòng anh, đôi mắt ấy sạch sẻ, không có nước mắt, nhưng cũng chẳng còn phong thái sáng chói ngày xưa nữa.
“Giường êm không ngủ, muốn trốn lên ban công ngủ, hửm?”
Mạc Tuân thấp giọng hỏi.
“Bị anh ôm, em ngủ không được.”
Cô nhẹ giọng nói, bước chân Mạc Tuân khựng lại, anh tịch mịch lại tự giễu nhếch lên đôi môi bởi vì sốt cao mà trở nên khô khốc, hiện tại, cô đã bài xích anh đến thế sao? Anh ôm cô, cô ngủ không được.
Cho nên, cô len lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-sung-nhanh-con-kip/385974/chuong-960-966.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.