Chương trước
Chương sau
Chương 674:





Dáng vẻ Mạc Tuân cứu Lê Hương, trong lòng Lam Yên rất cảm kích, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc bà ghét anh, một tên đại tra nam.





“Em mặc kệ giữa Mạc Tuân và Lê Hương đã từng xảy ra cái gì, ngày mai cậu ta đã đính hôn với Lệ Yên Nhiên, vậy chớ nên trêu chọc Lê Hương nhà ta, huống hồ chính cậu ta đã nói, đừng nói chuyện cậu ta cứu con bé ra thì chúng ta lại càng không nên cho Lê Hương biết là cậu ta cứu người, cái áo khoác ngoài này ném đi, ném vào trong thùng rác!” Lam Yên nói.






Lê Bang có chút do dự: “Vợ à, thật sự phải ném vào thùng rác?”





Lam Yên giật lầy áo khoác, làm bộ ném vào thùng rác: “Ném?





Ném ngay bây giờ!”





Nhưng một giây kế tiếp Lam Yên lại do dự, bà nhìn Lê Bang, nhỏ giọng nói: “Em thấy Lê Hương dường như thực sự thích têm Mạc Tuân kia…”







“Vợ, anh cũng thấy được cậu Mạc Tuân kia rất thích Lê Hương nhà ta…”





Hai người trao đổi ánh mắt: “Nếu không, cứ giặt cái áo này trước rồi giữ lại xem sao?”





“Vậy đi.”





Hai người cứ như vậy khoái trá quyết định.





Mạc gia.





Mạc Tuân đưa Lệ Yên Nhiên về, nhóm hầu nữ đang chuẩn bị cơm, Liễu Chiêu Đệ cười nói: “Yên Nhiên, cháu qua đây trò chuyện với dì, Tuân, bố con trên thư phòng có chuyện tìm „ con.





Mạc Tuân lên thư phòng, Mạc Từ Tước cũng không phê duyệt tài liệu, ông trầm ổn đứng lặng trước cửa số sát đất, giữa ngón tay thon dài đang kẹp điều xì gà.





“Đã về? Tay phải thế nào?” Mạc Từ Tước đút tay vào túi quần, cúi người gõ đầu thuốc xuống gạt tàn.





Mạc Tuân chẳng biểu hiện gì, chỉ lạnh lùng nhéch môi: “Rất khỏe ạ.”





Mạc Từ Tước thờ ơ nhếch môi, sâu kín liếc mắt qua: “Tay con gãy, nặng hơn chút là phé, khỏe thế nào được?”





Mạc Tuân chau mày kiếm anh khí: “Không có chuyện gì thì con ra ngoài.”





Anh hoàn toàn không muốn trò chuyện, xoay người rời đi.





Lúc này giọng Mạc Từ Tước trầm thấp truyền đến từ sau lưng: “Con rất thích cô gái Lê Hương kia?”





Bước chân Mạc Tuân chợt khựng lại, xoay người, đôi mắt hẹp như chim ưng nhìn chằm chằm Mạc Từ Tước: “Bố muốn làm gì?”





“Sốt ruột như vậy làm gì, bố chỉ mới nói tên của con bé.”





Mạc Tuân vẫn rất hiểu bố mình, ông chưa bao giờ vô duyên vô cớ nhắc tới tên một người: “Con đúng là rất thích cô ấy, chính là kiểu rất thích đó, vì cứu cô ấy con có thể phế đi một cánh tay, nên bố đừng động vào cô ấy, nếu như bố động vào cô ấy, con cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì.”





Mạc Từ Tước có chút hối hận, từ khi biết Mạc Tuân liều mạng tông xe, ông liền hối hận, ông không nên để mặc bọn họ tự do.





Tình yêu Mạc Tuân dành cho Lê Hương, so với ông tưởng tượng càng thêm mạnh mẽ điên cuồng.





Mạc Từ Tước phả ra làn khói trắng, sau đó xuyên qua khói mù lượn lờ nhìn về phía Mạc Tuân: “Vậy sao con không hủy bỏ hôn ước ngày mai, con còn có cơ hội lựa chọn.”





Mạc Tuân chậm rãi cụp mắt, hệt như dã thú nguy hiểm đột nhiên thu liễm gai nhọn toàn thân mình, lộ ra vài phần tự giễu: “Cô ấy không thích con.”





Cô không thích anh.


















';
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.