Chương trước
Chương sau

Chương 567:
 
Mạc lão phu nhân nhìn Lệ Yên Nhiên: “Hóa ra là bé Yên Nhiên à, cháu nhọc tâm rồi.”
 
“Bà nội Mạc, bà đừng khách sáo với cháu, nào, để cháu đút bà uống chút canh.” Lệ Yên Nhiên ngồi bên giường, cầm thìa múc một hớp nhỏ canh thổi thổi, sau đó đưa đến bên miệng Mạc lão phu nhân.
 
Mạc lão phu nhân mở miệng, phối hợp uống canh.
 
Lệ Yên Nhiên mới vừa hài lòng, đang chuẩn bị đút muỗng thứ hai thì lão phu nhân khẽ cong thắt lưng, trực tiếp phun ra ngụm canh kia.
 
“Lão phu nhân!” Mẹ Ngô nhanh chóng tiến lên vỗ lưng cho lão phu nhân.
 
Lệ Yên Nhiên không ngờ tới lão phu nhân bây giờ đã phản ứng với thức ăn đã lớn như vậy, lúc đầu cô ta còn đang đắc chí thực đơn mình thiết kế chữa khỏi được bệnh cho lão phu nhân, lấy le được trước mặt Mạc Tuân.
 
Mạc Tuân dùng khăn lông ấm giúp lão phu nhân lau miệng, lão phu nhân ngừng nôn mửa cùng ho khan, cả người mệt mỏi lạ thường, bà phất phất tay: “A Đình, cháu đưa bé Yên Nhiên về đi! Bà không muốn ăn gì cả, muốn nghỉ ngơi thôi.”
 
Mạc Tuân không dám cãi lời, anh nhẹ giọng nói: “Bà nội, vậy cháu đưa Yên Nhiên về trước.”
 
Hai người rời khỏi phòng, Lệ Yên Nhiên thất vọng uất ức nhìn Mạc Tuân: “Anh Hàn Đình, em xin lỗi.”
 
Mạc Tuân mím môi mỏng, thần sắc anh rất lạnh nhạt mở miệng nói: “Không phải lỗi của em, mấy ngày nay đầu bếp nữ tới làm bữa ăn dinh dưỡng, bà nội đều là ăn một miếng sau đó ói ra, tôi đưa em về nhà trước.”
 
Trong phòng, mẹ Ngô lau tay cho lão phu nhân: “Lão phu nhân, bà nhát định phải khỏe lại, bà xem thiếu gia mỗi ngày hầu hạ trước giường, vô cùng lo lắng thân thể bà, không ngừng nghĩ cách muốn để bà ăn cơm, bà làm sao cam lòng phụ lòng thiếu gia chứ?”
 
Lão phu nhân thở dài một cái: “Mẹ Ngô, mấy tối nay tôi cuối cùng cũng nằm mơ, tôi mơ thấy… Lê Hương rồi…”
 
Mẹ Ngô cứng đờ.
 
“Tôi sống hơn nửa đời người rồi, chưa từng làm qua cái chuyện hồi hận gì, nhưng bây giờ tôi hối hận, từng ngày trôi qua lại thêm hối hận, tôi chớ nên để Lê Hương gả cho A Đình… nếu như không phải là vì cứu A Đình, Lê Hương hiện tại vẫn sống tốt trước mặt tôi… Là tôi quá ích kỷ…”
 
Mẹ Ngô cũng biết lão phu nhân là tâm bệnh, viền mắt mẹ Ngô cũng biến đỏ, bà chỉ có thể nắm chặt tay lão phu nhân: “Lão phu nhân, trên đời này không có néu như, nếu như Thiếu phu nhân còn sống, con bé nhìn thấy bà như vậy, con bé là người đầu tiên đau lòng… Thiếu phu nhân là một đứa trẻ ngoan, con bé thực sự rất tốt, rất tốt…”
 
Lê Hương thực sự xem lão phu nhân thành bà nội của mình, chứ không phải như Lệ Yên Nhiên, vì Mạc Tuân mới đối tốt với lão phu nhân.
 
Lệ Yên Nhiên thấy lão phu nhân không có cách nào ăn uống, ho khan nôn mửa, chỉ có thất vọng, nhưng không có đau lòng.
 
Mẹ Ngô biết nếu như Thiếu phu nhân vẫn còn sống, Thiếu phu nhân thấy lão phu nhân như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng.
 
Thiếu phu nhân đã đi ba tháng rồi, thế nhưng cô vẫn sống trong tim tất cả mọi người.
 
Trong đôi mắt già nua của Mạc lão phu nhân chảy ra hàng lệ: “Việc này quá không công bằng với Lê Hương, con bé còn nhỏ như vậy, cuộc đời của nó vừa mới bắt đầu… Quan trọng nhất là, nó vì cứu A Đình mà chết, nhưng, A Đình đã hoàn toàn quên đi nó, bên người A Đình có Lệ Yên Nhiên, về sau e rằng còn sẽ có những cô gái khác…”
 
Mạc lão phu nhân khóc, siết quả đắm nện vào lòng mình: “Dù như vậy, tôi lại không thể ở trước mặt A Đình nhắc tới Lê Hương… Mẹ Ngô, bà có biết trong lòng tôi có bao nhiêu đau khổ… Tôi thực sự quá đau lòng…”
 
Mẹ Ngô đưa tay ôm lấy lão phu nhân gầy gò ốm yếu: “Tôi biết, tôi đều biết, lão phu nhân, bà đừng nên kích động, thân thể của bà đã không chịu nổi những thứ này…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.