Chương trước
Chương sau

Chương 509:
 
“Mạc tiên sinh.” Lê Hương cắt đứt anh: “Anh phải tuân thủ ước định chứ, đã nói rõ sau tuần trăng mật này, đến khi mặt trời mọc, chúng ta liền chia tay.!
 
Ngón tay Mạc Tuân siết chặt, mí mắt anh tuần an tĩnh rủ xuống, rất lâu sau đó anh nói: “Em ngủ trước chút đi! Anh ôm em, mặt trời mọc anh gọi em.!
 
“Dạ.!
 
Lê Hương dán mặt nhỏ vào lồng ngực ấm áp của anh, bên tai nghe nhịp tim đập của anh, thình thịch thình thịch, mỗi một nhịp đập đều rất mạnh mẽ, khiến lòng cô yên bình ỷ lại”
 
Khoảnh khắc này thật sự rất hạnh phúc, Lê Hương nhắm mắt lại: “Mạc tiên sinh, anh biết hát không, hát cho em nghe một bài điI.!
 
“Em muốn nghe bài gì?!
 
“Anh hát gì em nghe đó.!
 
Mạc Tuân ôm cô, thực sự hát, là bài “Little Star(*)!
 
tiếng Anh, cũng chính là khúc hát ru”
 
Twinkle, twinkle, Iittle star How wonder what you are Úp above the world so high Like a diamond in the sky Twinkle, twinkle little star How wonder what you are When the blazing sun is gone When he nothing shines upon Then you show your little light Twinkle, twinkle, all the night Twinkle, twinkle, little star How wonder what you are”
 
(*) Lời dịch bài hát Twinkle, Twinkle, Little star của ca Sĩ Jewel Hối vì sao nhỏ lấp lánh lắp lánh ơi!
Làm sao tôi biết được bạn là gì?
 
Tít ở trên cao của thế giới này, Bạn giống như một viên kim cương giữa bầu trời”
 
Hỡi vì sao nhỏ lấp lánh lắp lánh ơi!
Làm sao tôi biết được bạn là gì?
 
Khi vàng dương sáng chói đã vụt tắt, Thì ánh dương sẽ không còn soi sáng nữa, Đó là lúc bạn vươn mình với ánh sáng nhỏ nhoi, Lấp lánh, lắp lánh suốt đêm dài”
 
Hỡi vì sao nhỏ lấp lánh lắp lánh ơi!
Làm sao tôi biết được bạn là gì?
 
Ngón tay mảnh khảnh của Lê Hương níu lấy vạt áo anh, cả người mềm nhũn trong giọng hát trầm tháp từ tính ấy, bài hát này cô đã nghe qua rất nhiều phiên bản, nhưng bây giờ anh dùng giọng hát tiêu chuẩn lưu loát hát lên, trầm chậm êm ái, quả thực hay đến mức có thể khiến lỗ tai người ta mang thai”
 
Lê Hương đang suy nghĩ, về sau anh sẽ làm cha, có lẽ anh sẽ có một cô co gái ngoan hiền, từ công ty về, anh cởi tây trang, tháo nút áo rồi ôm con gái mình vào trong ngực, hát lên một bài “Little Star” như thế”
 
Thật đáng tiếc, tương lai của anh, cô không thể tham dự nữa rồi”
 
Cô gái đã ngủ, Mạc Tuân ôm chặt cô vẫn chưa ngủ, anh cũng không buồn ngủ, một đêm cuối cùng, khiến lòng anh sinh ra vô số quyến luyến cùng không nỡ, còn có tham lam”
 
Cô gái trong lòng này, anh đã từng đẩy cô ra xa, nhưng đến giờ phút này anh lại không muốn buông tay”
 
Không biết qua bao lâu, trời dần dần tảng sáng, ánh bình minh từ đường chân trời loe lói từ từ tản ra”
 
“Lê Hương, dậy thôi em, trời mọc rồi.!
 
Trong giấc mộng Lê Hương nghe được tiếng gọi khẽ dịu dàng của người đàn ông, cô mở mắt ra, mặt trời đã mọc rồi, trong giây lát đó, hàng triệu tia nắng xuyên qua ngọn cây, nhuộm cả thế giới ánh đỏ vàng”
 
Hùng vĩ mà tráng lệ không gì sánh được”
 
“Wow.!
 
Hai mắt Lê Hương sáng rực, mặt trời mọc thật đẹp quá, có thể được người đàn ông mình yêu ru ngủ trong lòng, lại tỉnh lại trong vòng tay ấy, lại còn ngồi trên đỉnh núi chiêm ngưỡng khung cảnh bình minh đẹp đến thế, Lê Hương cảm thấy đời này của cô, đã không còn gì hối tiếc”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.