Chương trước
Chương sau

Chương 367:
 
Ánh mắt của mọi người đều “quét” qua người Lê Hương, tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của họ, bây giờ nhìn Lê Hương, họ chỉ nghĩ đến từ hai từ quá đỉnh”.
 
Nhưng khoan đã, cách đây hai năm Lê Hương mới… bao nhiêu tuổi chứ?
 
Cách đây không lâu Mạc Tuân vừa tổ chức sinh nhật cho cô, cô vừa tròn 20 tuổi.
 
Hai năm trước cô mới… 182 Chẳng phải nói cô chỉ nhỏ nhà quê sao? Sao lại đi ngang qua Đề Đô, còn làm ra chuyện oanh động như thế?
 
Mọi người kinh ngạc nhìn Lê Hương, đã quên mắt phản ứng.
 
Lê Nghiên Nghiên cũng giống như những người khác, cô ta còn không nghe được tiếng thở của mình, lúc này cả đầu óc như muốn nỏ tung, cô ta không biết viện trưởng Lý Văn Thanh đang nói cái gì!
 
Những phóng viên truyền thông này có thể không biết về ca phẫu thuật trên đường phố ở Đế Đô hai năm trước, nhưng cô ta biết rất rõ điều đó, bởi vì khi đó cô ta còn học tại Thánh Lê viện, có một lần hiểu trưởng Mạc Nhân Nhân còn dùng cuộc phẩu thuật này trình chiếu để giảng dạy, bà ấy sảng khoái tán thưởng cô gái thần bí vừa kết thúc phầu thuật đã biến mắt kia.
 
Lê Nghiên Nghiên vẫn nhớ là sau bài phát biểu đó, mọi người xung quanh đều bàn tán về cô gái bí ẩn kia, người mang tuyệt thế y thuật nhưng lại khiêm tốn ít nói, đã giành được sự khen ngợi của mọi người.
 
Lê Nghiên Nghiên chưa bao giờ nghĩ là cô gái bí ẳn ở Đề Đô kia lại ở bên cạnh cô ta, cô chính là con nhỏ nhà quê Lê Hương!
 
Tất cả mọi người đều bị sốc không nói nên lời, lúc này, viện trưởng Lý Văn Thanh mới tổng kết lại: “Những gì nên giải thích tôi cũng đã giải thích õng rồi, bây giờ tôi biết mọi người vẫn còn nghỉ ngờ với Lê Hương, ngày mai tôi sẽ đích thân tổ chức buổi tuyên bố truyền thông giải đáp hết tất cả nghi hoặc của mọi người, hôm nay đến đây két thúc, tạm biệt.”
 
Viện trưởng Lý Văn Thanh dẫn Lê Hương và Mạc Tử Tiễn rời đi.
 
Ngay sau khi những nhân vật chính này rời khỏi hiện trường, các phóng viên truyền thông này đã nổ tung, bọn họ cũng thấy được Lê Nghiên Nghiên sắc mặt trắng bệch như ma, khinh thường chán ghét nói, “Lê Nghiên Nghiên, cô nói là dẫn chúng tôi đi bắt gian, thế nào rồi? Bị viện trưởng Lý tự tay tát vào mặt cô rồi nhỉ?”
 
“Lê Nghiên Nghiên, cô đúng là vừa đáng thương vừa buồn cười, ăn trộm gà không được còn mắt nắm gạo, còn để viện trưởng Lý vạch trần thân phận cô gái thần bí của Lê Hương.”
 
“Lê Nghiên Nghiên, cô nằm mơ cũng không nghĩ đến người kia lại là viện sĩ Kim Dao Đề Đô, Mạc nhị thiếu thiên chi kiêu tử nhỉ, Lê Hương lại chính là cô gái thiên tài, chính cô bụng dạ xấu xa còn muốn nói xấu người khác!”
 
“Bỏ đi, đừng nhiều lời với cô ta, chúng ta mau chóng về rồi viết tin đi, đêm nay có nhiều tin hot quá, tranh nhau mà viết đó, mau lên!”
 
Mọi người đều chạy về.
 
Lê Nghiên Nghiên đứng sững tại chỗ, khi điện thoại reo lên, là Lê Chấn Quốc gọi đến.
 
Cái bùa đòi mạng Lê Chấn Quốc lại đến!
 
Lê Nghiên Nghiên sụp đổ hét lên một tiếng, dùng hai tay mình cào nắm tóc mình, Ra khỏi bên ngoài, viện trưởng Lý Văn Thanh nhìn Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, cuộc phẫu thuật cho Lệ lão phu nhân này hẳn là cậu không có vấn đề gì nhỉ, Lệ lão phu nhân là chị em tốt với bà cậu, lúc này Lệ tổng đi châu Âu công tác, Lệ lão phu nhân tự mình cầm hành lý đến Hải Thành tìm bà nội cậu chơi, không ngờ nửa đường phát bệnh, may là có Lê Hương châm huyệt mới đỡ được, dùng tình hay dùng lý thì cậu nên đến làm cuộc phẫu thuật này.”
 
Mạc Tử Tiễn liếc nhìn viện trưởng Lý Văn Thanh: “Lúc nãy ông cũng đã tuyên bố trước truyền thông , trực tiếp cắt đứt đường lui của tôi rồi, tôi còn có thể không nghe lời sao?”
 
Viện trưởng Lý Văn Thanh không xấu hồ, với người đặc biệt ông ta phải dùng thủ đoạn đặc biệt thôi.
 
“Lê Hương, cháu cũng không vấn đề gì đúng không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.