Chương trước
Chương sau
Cái gì?

Lâm Bắt Nhiễm trong khoảng thời gian ngăn không biết hãn muôn biểu đạt thứ gì, cô không muốn cùng hắn tiếp xúc nhiều, nhất là đụng chạm cơ thê, cho nên cô vươn tay đầy hắn: “Anh buông ra trước”

Trương Hàn lúc đầu cũng không có ý tứ gì khác, thế nhưng cô ở trong lòng hắn không ngừng văn vẹo, yêt hầu khẽ cuộn, tay hăn rơi vào vòng hông nhỏ nhắn mềm mại của cô, trực tiếp kéo cô vào trong ngực mình: “Tôi hỏi em muốn ăn cái gì, không phải nói phụ nữ mang thai muốn ăn đồ chua hay cay gì đó sao, em muôn ăn cái gì, tôi ở bên ngoài mua cho em”

Trái tim Lâm Bất Nhiễm nhảy dựng lên, ý của hắn là muốn mang một Ít đồ ăn vặt cho cô sao?

Hành động này rất giống là vợ chồng ân ái, chông ra ngoài mua một vài món vợ mình thích ăn.

Lâm Bắt Nhiễm đột nhiên có một suy nghĩ to gan, hắn không phải... có chút thích cô đây chứ?

Cô không xác định.

“Tôi cái gì cũng không muốn ăn, anh buông ra trước đi! Đừng đề Nhiễm Nhiễm thấy được, không phải anh còn muôn cùng Nhiễm Nhiễm sinh con sao?” Lâm Bất Nhiễm cô ý nói như vậy, cô còn không biết tâm ý của hắn, cho nên đang thử thăm dò hắn.

Tâm trạng Trương Hàn rất tốt, hạ thấp giọng hỏi: “Ghen à?”

“Tôi không có” Lâm Bát Nhiễm hát mặt sang nơi khác. Trương Hàn cúi đầu, dùng sức hôn lên môi cô.

Con ngươi Lâm Bát Nhiễm co rụt lại, cô không nhằm mắt, cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn, hắn nhắm mắt hôn cô, thật lâu không chạm vào cô, hết sức động tình.

Hãn thật sự có chút thích cô sao?

Vậy chút thích ấy của hắn có thể để cô lợi dụng hay không?

Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Bát Nhiễm có rất nhiều suy nghĩ, thế nhưng cô còn không biệt cách nào mới đảm bảo hữu dụng nhát.

Cô tuy không phối hợp, thế nhưng đối với nụ hôn của hẳn, cô cũng không từ chối, đương nhiên Trương Ì Hàn tự động loại bỏ cô là đang ngân người, hăn ôm hông cô Xoay người, đặt cô ở trên vách tường: “Lâm Bát Nhiễm, theo tôi đi ra ngoài nhé?”

Cái gì?

Lâm Bát Nhiễm nhìn hắn.

Trương Hàn cảm thấy cổ họng rất khô, giỗng như lăn qua than lửa, hắn cũng không biết mình đang nghĩ cái gì: “Nhiễm Nhiễm ở chỗ này, chúng ta tuyệt không thuận tiện, tôi mang em đi ra ngoài chơi, em Không phải luôn đòi ra ngoài sao, tôi mang em đi ra ngoài hóng gió một chút”

Hàng mi Lâm Bắt Nhiễm run lên, khiếp sọ không gì sánh nồi nhìn 'hắn, ý kia là anh đang nói cái gì, anh thích nhất không phải Nhiễm Nhiễm sao?

Trương Hàn cũng không biết mình bị sao nữa, hăn muôn cô mang đi ra ngoài, mang tới nơi chỉ có hai người, lén lút Nhiễm Nhiễm.

Thế nhưng hẳn biết như vậy đối với Nhiễm Nhiễm không công băng, Nhiễm Nhiễm vì hắn chịu nhiều đau khổ như vậy, hăn thực sự quá cặn bã.

Bỏ đi, dù sao hắn cũng không phải người tốt lành gì, hắn chính là hữ hỏng như vậy, có vấn đề gì sao?

Đối mặt với đáy mắt trong suốt của cô, Trương Hàn không biệt nên đối mặt nội tâm mình như thế nào, hắn vươn tay, che đôi mắt cô: "Lâm Bất Nhiễm, nói đi, em đến tột củng có muốn theo tôi cùng ra ngoài hay không?” Lâm Bắt Nhiễm đến bây giò đã thật sự xác định, hắn chắc chăn có chút thích mình, tuy là cô còn không biết “một chút” này có bao nhiêu.

Cô nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch, kế hoạch này. nhất định có thể giúp cô chạy khỏi nơi này.

“Tôi không muốn đi” Cô từ chối..

“Vì sao?” Trương Hàn hỏi.

Lâm Bắt Nhiễm cúi đầu nói: “Nếu như bị Nhiễm Nhiễm phát hiện, vậy làm thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.