Chương trước
Chương sau
Không biết qua bao lâu, cửa phòng lần nữa mở ra, cô ngắng đầu, ở cạnh cửa thấy được bóng người cao ngất kia của Trương Hàn, Trương Hàn tới.

Hắn lại vào phòng mình ngay lúc tối.

Lâm Bắt Nhiễm nhanh chóng từ trên giường ngôi phắt dậy, cô lui vào trong góc phòng: “Trương Hàn, anh tới đây làm cái gì, đi ra ngoài!”

Trương Hàn nhìn thoáng qua bữa cơm người làm nữ đưa tới, cau mày nói: “Vì sao không ăn cơm tối, muốn tuyệt thực tỏ lòng chung tình với tình nhân cũ em đây à?”

Tình nhân cũ?

Người nào?

Lâm Bắt Nhiễm suy nghĩ một chút mới đoán được tình nhân cũ hắn nói là Nhâm Đồng, hắn sao lại nói chuyện âm dương quái khí như thế?

“Trương Hàn, anh không cần phải...

nói khó nghe như vậy, không cân thiết làm nhục tôi như vậy, anh đã ghét tôi đến thê, anh có thê đề cho tôi cho tôi cút rất xa, tôi không rõ vì sao anh không làm như

ến mắt, đề

vậy?” Lãm Bất Nhiễm siết tay nói.

Trương Hàn thấy cô luôn mồm muốn rời khỏi nơi đây, khuôn mặt tuần tú đã dâng một tầng sương. Muốn đi, không có cửal Cô vừa đi, nhất định sẽ đi tìm tên Nhâm Đồng già trước tuôi kia, hắn nhìn giống người tốt đến thế sao?

Người phụ nữ hẳn đã chơi qua, có vứt cũng không đưa cho ai khác.

“Qua đây, ăn cơm tồi” Hẳn ra lệnh. Lâm Bắt Nhiễm từ chối: ăn"

Trương Hàn nhấp môi mỏng; “Tôi không thích lặp lại hai lần, nêu như em không muôn tôi đút em”

«” Được thôi, Lâm Bát Nhiễm tiếp nhận lời uy hiếp này, cô không hưởng thụ nồi hẳn tự tay đút ăn, cho nên cô ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt đầu ăn.

Rất nhanh, cô đã ăn xong một bát cơm: “Tôi ăn xong rôi” Trương Hàn ngồi bên cạnh cô, đặt bàn tay to ở trên bụng cô: “Ăn no?”

Lâm Bắt Nhiễm không chấp nhận được cử chỉ thân mật từ hắn như thé, bèn muốn tránh.

Thế nhưng Trương Hàn đã thấy rõ tâm tư của cô, hắn đè lại bả vai cô một tay kéo cô vào trong ngực mình.

Động tác của hắn rất thô lỗ, không chút thương hương tiếc. ngọc nào, Lâm Bất Nhiễm va vàolòng ngực cứng như sắt, đau đến rớm nước mát.

“Tôi ăn no rồi” Cô trừng mắt hắn một cái, thế nhưng vì đề hắn không đè mình nữa, cô cũng ngoan ngoãn bắt động trong lòng hăn.

Trương Hàn đưa tay sờ mái tóc dài của cô: “Chúng ta... cùng tấm nhé, em cảm thấy thế nào?”

Tôi không đói bụng, không muốn

*," Hắn muốn cùng tắm ư? Nằm mơ: đi!

“Không thấy thế nào cả, anh tắm trước đi, tôi tiêu cơm một chút rồi lát tắm”

“Nhiễm Nhiễm, có phải em hiểu nhầm hay không, tôi nói cùng. tắm không phải trưng cầu ý kiên của em, mà là thông báo em” Nói xong, Trương Hàn ôm ngang Lâm Bất Nhiễm lên, đi nhanh vào phòng tắm.

Lâm Bất Nhiễm vốn nhỏ bé yếu ót, thân thể mềm mại năm trong cánh tay hắn nhẹ tênh, cô bắt đầu ra Sức giấy giụa, thế nhưng kết quả có thê tưởng tượng được.

Hai người đi tới phòng tắm „ Irương Hàn vươn tay ném Bât Nhiễm vào trong bồn tắm thật to.

Trong bồn tắm đã bơm đầy nước ấm, thê nhưng Lâm Bất Nhiễm đột nhiên ném vào chỉ cảm thấy nước tràn vào trong mũi trong miệng, cô sặc ho đến đau thắt cả phôi.

Khụ khụ.

Lâm Bắt Nhiễm nhanh chóng nỏi lên mặt nước, ho sặc sụa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.