Chương trước
Chương sau
Trương Hàn lộ ra nụ cười nhạt, người như hăn?

Ở trong mắt cô, hắn là loại người như vậy?

Không phải cô đã nói rồi sao, hắn căn bản không phải là người, mà là một tên ma quỷ, một đại ma đầu.

Nếu như vậy, hắn cần gì phải đối với cô nhân từ?

“Lâm Bắt Nhiễm, chúng ta ở bên ngoài đã lãng phí rất nhiều thời gian rôi, phải về thị rương Hàn lên tiếng.

"Nhiễm Nhiễm, đừng trở về với hắn..” Nhâm Đồng muốn nói chuyện, thế nhưng : thủ hạ Trương Hàn đã tiên lên, trực tiếp kề dao trên cô Nhâm Đống.

“Các người đừng làm anh ấy bị thương!” Lâm Bật Nhiễm nhanh chóng nói.

Trương Hàn vươn tay, kéo Lâm Bắt Nhiễm vào trong ngực mình, hắn bóp mạnh mặt Lâm Bất Nhiễm để cô từ trên cao nhìn xuống Nhâm Đóng hiện tại đang bị người quỳ dưới đất: "Nhìn thấy không, đây chính là người đàn ông luôn miệng nói yêu em, một thăng đàn ông đến mình cũng không bảo. vệ được, có tư cách gì nói yêu?

Trong mắt tôi, tình yêu giữa các ngươi thực sự rẻ tiền đến nực cười”

Nhâm Đống nhìn người đàn ông cường thê bá đạo đên không ai bì nổi trước mắt, siết chặt quyền, anh ta chính là Thiên chỉ kiêu tử, thế nhưng mỗi khi ở trước mặt Trương Hàn. hăn luôn bị nhục nhã, hắn cảm thấy bắt lực.

Viền mắt Lâm Bất Nhiễm đỏ bừng, cô dời mắt: “Đủ rồi Trương Hàn, anh hơi quá rôi, dừng lại đi!”

“Vậy em tự mình ngoan ngoãn theo tôi trở vê, hay là ở đây mai táng thi thể của người này sau đó mới bị người tôi tóm lại?” Trương Hàn dùng tánh mạng Nhâm Đống uy hiếp. Nhâm Đống nhìn Lâm Bất Nhiễm lắc đầu: “Nhiễm Nhiễm, đừng trở về với hẳn, lần trước anh đã bỏ lỡ em, buông g tay em, tôi rất xin lỗi, đừng vì tôi mà thỏa hiệp với hắn”

Lâm Bắt Nhiễm không có khả năng trơ mắt nhìn Nhâm Đồng chịu chết, Trương Hàn cũng bắt được nhược điệm tốt bụng này của cô, cho nên hắn nắm chặt cô trong tay.

“Nhâm Đống, em rất cảm kích anh có thể tới cứu em, thế nhưng trở về đi, về sau đừng tới tìm em nữa, chúng ta không có đường đề quay về”

Nói xong Lâm Bát Nhiễm nhìn về phía Trương Hàn: “Thả anh. ây ra, tôi ngoan ngoãn trở vệ với anh. , “Lúc này mới nghe lời, theo tôi đã bao lâu, em nên biệt không nghe lời chính là từ †ìm khổ, đi thôi” tư no Hàn buông lỏng. Lâm Bát Nhiễm ra, bước về phía xe jeep.

“Nhiễm Nhiễm, đừng đi với hắn, đừng đi!” Nhâm Đồng tê †âm liệt phế kêu lên.

Lâm Bắt Nhiễm nhìn Nhâm Đống, sau đó xoay người, đi theo phía sau Trương Hàn, cũng lên xe jeep.

Cô không có tuyển trạch.

Cả đời này, vận mệnh cô luôn không phải do cô tự làm chủ. Xe jeep phóng đi.

Về tới phủ đệ, Trương Hàn túm Lâm Bất Nhiễm lên lâu, ném vào trong phòng: “Thành thật cho tôi một chút, không có. lệnh tôi không cho phép ra ngoài.”

Lâm Bát Nhiễm ngã xuống thảm, cô phẫn hận nhìn về phía Trương Hàn.

Trương Hàn sai người đóng của lại, tự mình vào thư phòng.

Bác sĩ tới rồi, xử lý vết thương lòng bàn tay cho Trương Hàn, một đao này rât sâu, máu me đầm đìa.

“Hàn Vương, vết thương này sẽ từ từ trị hét, thê nhưng về sau sẽ lưu lại sẹo. " Thầy thuôc nói.

Trương Hàn cũng không để ở trong lòng, hãn từ nhỏ đã bị thương rất nhiều, huồng hồ lại là đàn ông, có chút sẹo có là gì.

“Không sao, lưu sẹo thì lưu sẹo!”

“Vết sẹo này chỉ sợ sẽ làm cho Hàn Vương đoạn chưởng”” *Tên của một đường vân tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.