Chương trước
Chương sau
Cây kim trong tay Mạc Họa không cần thận đâm vào ngón Tay mình.

“Họa Họa, con không sao chứ, có bị thương không, đê mẹ xem”

Mạc Họa lắc đầu: “Mẹ, con không sao, mẹ mới vừa nói cái gì, Thượng Quan Mặc gửi tin đến ư, anh ấy nói gì vậy ạ?” Mạc Họa biết lần này cô đã tổn thương Thượng Quan Mặc rất sâu, bằng không trong năm tháng anh cũng sẽ không gửi †in tức nào cho cô, anh rất yêu con, điều này cô biết.

Là do anh hận mình.

Nhưng bây giờ anh đột nhiên gửi tin.

“Đúng vậy Họa Họa, ,hượng Quan Mặc phái người truyền tin, cậu ây muốn gặp đứa bé một lần, đề bảo đảm đứa bé an †oàn, cậu ấy còn muốn thời gian một ngày cùng con đi siêu âm”

Anh ấy muốn gặp con?

Anh ấy muốn thời gian một ngày?

Mạc Họa rũ hàng mi nhỏ dài, lúc này Tiểu Diệp Diệp trong bụng đột nhiên giật mình, đá cái bụng cô một cái.

Dường như tâm linh tương thông, Tiểu Diệp Diệp biết bố mình säp tới thăm cậu.

Mạc Họa gật đầu: “Dạ”

“Họa Họa, con nhất định phải chú ý sức khỏe, mẹ sẽ phái thím Chu đi theo con, con phải nghe lời thím Chu, biết không? Hệt một ngày, con phải trỏ về, không thể ở bên ngoài dây dưa” Lê Hương không yên lòng nói.

Mạc Họa gật đầu: “Con biết rồi mẹ, con sẽ không lấy mạng mình và con ra đùa giỡn.

Mạc Họa cũng truyền tin đến Thượng Quan Mặc, Thập Nhất nói: “Chủ tử, đã liên lạc với bệnh viện, sáng mai tôi tới lái xe” Thượng Quan Mặc cúi đầu phê duyệt văn kiện, anh thản nhiên nói: “Không cân, ngày mai tôi tự mình lái xe.

Thập Nhất muốn nói gì, thế nhưng Thượng Quan Mặc cất lời anh ta: “Anh đi xuống trước đi”

Thập Nhất gật đầu: “Vâng thưa chủ tử”

Thập Nhất đi, Thượng Quan Mặc xử lý xong hết văn kiện trong tay, sau đó đi vào phòng tắm tắm nước lạnh, anh nằm ở trên ghế salon.

Dưới gối thô sáp, đè nặng một vật, rất rõ ràng tối nào trước khi ngủ anh đều sẽ nhìn một chút.

Thượng Quan Mặc vươn tay lấy ra thứ đó, chính là tập ảnh kia.

Trong đó có một tắm hình chính diện, Mạc Họa hướng về phía màn ảnh, câm trong tay một quả táo đỏ lớn che đôi mắt bên phải, cô đón lấy ; ánh: dương cười rạng rỡ, dáng dấp yêu điệu.

Ngón tay Thượng Quan Mặc xoa lên mặt cô, sau đó chậm rãi rơi vào trên đôi môi đỏ mọng, anh dùng lòng bàn tay vuôt ve qua lại, dường như hiện tại dưới lòng bàn tay chính là đôi môi thơm mêm ây.

Yết hầu bỗng trượt, Thượng Quan Mặc nhảm mặt lại, tay phải trong chăn duỗi xuống...

Sáng hôm sau Thượng Quan Mặc đã dậy từ sớm, anh lựa áo sơ mi trắng quân tây đen, giữa vòng hông lón là chiếc thắt lững da, anh đứng ở trước gương nhìn mình, người đàn ông trẻ tuổi chính trực phong ghoa, khiến người ta không dời mất nồi.

Thượng Quan Mặc cầm chìa khóa xe, trực tiếp lái xe đi tới biệt thự Mạc gia.

Sáng sớm hôm nay Mạc Họa cũng.

Sớm rời giường, cô uông thuốc gìữ thai Lê Hương đưa rôi sau đó ngồi ở trước gương trang điểm nhẹ.

Ngũ quan cô vôn như tác phẩm điêu khắc của ông trời, chỉ là khí huyết hơi kém, chỉ cần dặm chút phần tô chút son sẽ vẫn tuyệt thế như cũ.

Thím Chu đi đến: “Công chúa, xe Thượng Quan Thiêu chủ đã đến, chúng ạ ra ngoài đi”

Anh tới rồi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.