Chương trước
Chương sau
'A Mặc, ngay cả con trai mình em cũng không cần? Họa Họa hiện tại mang thai hơn năm tháng rôi, bụng đều lớn như vậy” Lâm Bất Nhiễm khoa tay múa chân, vui vẻ nói: “Họa Họa luồn kiểm trai thai định kỳ, đứa bé rất khỏe mạnh, Họa Họa mỗi ngày đều nghe lén nhịp tim \ đập của con, đúng rôi, mây ngày nữa Họa Họa còn đi siêu âm 4D, đến lúc đó có thể chứng kiến đứa bé dáng dấp ra sao rồi, đây là lần đầu tiên thấy mặt đứa bé đó.”

Một sinh mệnh mới luôn có thể khiến người ta vui vẻ, đôi mắt vốn tĩnh lặng của Thượng Quan. Mặc cũng chậm rãi rực. sáng, lần đầu tiên làm bố, anh vôn không có kinh nghiệm, hơn nữa anh cũng không có cơ hội tham dự, anh không biết những thứ này.

Anh không biết có thể nghe nhịp tim con, cũng không biết có thứ gọi là siêu âm 4D.

“A Mặc, tập ảnh này em cầm về nhà xem đi, nêu như em muôn ném cũng được, miễn là em đành lòng” Thượng Quan Mặc về nhà, trong đêm khuya, th vẫn ngề trong thự phòng làm việc, bên trong đã nông nặc mùi thuốc, anh đã rút rất nhiêu thuốc, trong gạt tàn đã rơi đầy mầu thuốc lá.

Từ sau khi Mạc Họa rời đi, anh bỗng nghiện hút thuốc.

Trên bàn làm việc văn kiện chát đóng, anh cũng trở lại làm việc, thế nhưng văn kiện vẫn y nguyên, anh ngay cả một phần văn kiện cũng không phê duyệt được.

Cả người anh đều không yên lòng

Tập ảnh kia đang ở bên tay anh, anh vẫn đề đó, thế nhưng anh không xem.

Tuy là không. xem, thế nhưng tâm tư anh đều đặt ở trên nó. Anh cũng không biết mình sao nữa?

Dập nnửa đoạn thuốc lá xuống gạt tàn, Thượng Quan Mặc vươn tay lật tập ảnh ra, thi Họa nhanh chóng xông vào đáy mắt.

Anh đã cực kỳ lậu chưa nhìn thấy Mạc Họa rồi, còn là lần đầu tiên nhìn (hấy dáng vẻ cô bụng bự.

Hơn năm tháng bụng cô đã nhô ra, thế nhưng cũng không lớn, phía trước tròn vo, vừa nhìn chính là cái bụng mang thai con trai.

Thượng Quan Mặc nhìn một chút bụng cô, sau đó đưa mắt rơi vào trên người cô, người phụ nữ đã mang thai hơn năm tháng rôi, nhưng cô lại không. hề béo lên, ngược lại, dường như cô còn gây hơn trước lúc mang thai.

Anh không biết hiện tại vì sao cô lại gây như thế, khuôn mặt cô ngay cả đện bàn tay cũng nhỏ hơn, bờ vai gầy yêu, từ phía sau nhìn chính là một thiếu nữ nhỏ thó, không hề nhìn ra dáng vẻ mang thai.

Bức ảnh đầu tiên chụp cô ngồi trên thảm, cô mặc = áo sơ mi trăng, đắm chìm trong ánh mặt trời, cô cúi đầu vuốt ve bụng mình, toàn thân cô đều chìm trong ánh năng âm áp.

Ôn nhu như nước, năm tháng tĩnh lặng.

Thượng Quan Mặc vươn tay, ngón tay thon dài theo cái bụng bụng từ từ leo lên, sau đó rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Đầu ngón tay anh từng chút một xet qua mi mất cô, khoảnh khắc đó, nỗi nhớ nhung, quyền luyến đào núi lấp biển kéo. đến.

Cạch.

Thượng Quan Mặc rút ngón tay mình VỆ, Phinh chóng khép lại tập Khi tập ảnhnày như là thê lửa bỏng tay. đang ở thiêu đốt lòng bàn tay anh, đốt chảy trái tim anh.

Loại cảm giác này làm cho đôi mắt anh nhanh chóng tràn ngập màu máu, anh đứng phắt dậy, đi tới trước cửa số sát đất.

Anh lại rút ra một điều thuốc, bắt đầu phun ra những làn khói trắng.

Đêm này, vắng lặng tột cùng.

Sáng sớm hôm sau.

Thập Nhất gõ cửa thư phòng, trong khoảng thời gian này Thượng Quan Mặc không trở vê phòng ngủ chính, anh luôn nghỉ ngơi trong thư phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.