Chương trước
Chương sau
Lúc đó thủ hạ hẳn hy sinh thân mình che chở hắn ra ngoài, đến nay hẳn còn nhớ rõ mưa bom bão đạn và mưa máu gió tanh ngày đó, mùi vị liếm máu trên vết đao cùng hơi thở tử vong làm cho hắn vừa sợ hãi vừa phân khởi.

Rất rõ ràng, bên cạnh hắn xuất hiện nội gián.

Hắn đào được con đường sống trong cõi chết, sau khi trở về liền thề nhất định phải, bắt ra tên nội gián kia, sau đó hãn đối với này chúng, mỹ nhân đưa tới cửa này ai đên cũng không từ chối, xây cho mình một hậu cung khổng lồ.

Hắn biết thế lực cấu kết trong ngoài kia chắc chắn sẽ không. bỏ qua cơ hội này, trong đám mỹ nhân đó, tuyệt đối có mật thám.

Mấy năm này hắn đã diễn dịch hình tượng một lãng tử đa Tình như đúc, kỳ thực hăn chưa từng chạm qua đám mỹ nhân đó.

Đám mỹ nhân đó giống với Kiều Lan, cũng chưa từng phát sinh quan hệ với hăn.

Hăn cực kỳ chán ghét những người phụ nữ trang phục lòe loẹt kia, trên người mùi nước hoa gay mũi, thanh âm cô ý điệu đà càng làm cho hắn muôn ói, những người phụ nữ này làm cho hắn nhớ tới ả tiêu tam ở dưới thân bồ lúc hắn thấy khi còn bé, nhóm hồ ly tinh bức tử mẹ hắn kia.

Họ thực sự là vừa bẩn vừa tiện.

Đáy lòng của hắn vẫn thích người phụ nữ như mẹ hắn, sạch sẽ, ấm ÁP, dịu dàng, Nhiễm Nhiễm cực kỳ giông mẹ hẳn, váy trắng không dính một hạt bụi là dáng vẻ hẳn thích nhất.

Bao gồm cả Lâm Bát Nhiễm, năm đó lần đầu tiên lúc hắn chứng, kiến Lâm Bát Nhiễm, hẳn phảng phất. liền từ trên người cô thây được cái bóng mẹ hẳn.

Cho nên, trong lòng hẳn ít nhiều cũng có chút thích Lâm Bát Nhiễm, Lâm Bất Nhiễm không giống với những người phụ nữ trong hậu cung kia, hẳn coi trọng cô.

Nhưng, hắn đích xác là lợi dụng Lâm Bát Nhiễm, hậu cung này mặt ngoài nhìn gió êm sóng lặng, kỳ thực bên trong sóng lón cuộn trào mãnh liệt, ẩn chứa sát khí, hắn đón Lâm Bát Nhiễm trỏ vê, cho cô thịnh sủng, kỳ thực chính là đầy cô tới nơi đầu sóng ngọn gió, để cho cô trở thành cái đỉnh trong mắt cái gai trong thịt của những người phụ nữ kia.

Chỉ cần hắn đối xử càng tốt với Lâm Bát Nhiễm, đám người đó sẽ cho là hắn có uy hiếp và nhược điềm, đến lúc đó sẽ hạ thủ Lâm Bát Nhiễm.

Đến lúc đó hắn thừa cơ hội này nhỗ cỏ tận góc, đây thật sự là cơ hội và kế hoạch tuyệt diệu.

Thế nhưng, Lâm Bát Nhiễm nhất định là bia đỡ đạn, hắn đầy. cô tới trên mũi đao, mà cô hồn nhiên không biết.

Trương Hàn nhấp. môi mỏng một cái, sau đó sâu kín mở miệng nói: “Kẻ làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, nhất là không thê bị nhị nữ tình trường làm khó, phải biệt rằng nếu luyến tiệc đứa bé, chả. chắn không bẫy được sói.

Quản gia đã hiểu, chủ nhân của mình đây là dự định buông bỏ Lâm Bất Nhiễm.

E rằng, từ đầu đến cuối, Lâm Bắt Nhiễm chỉ là một con cờ mà thôi.

“Vâng thưa chủ nhân”

Trương Hàn xoay người, đi ra ngoài.

“Chủ nhân, ngài đi đâu vậy?”

“Hiện tại khuya lắm rồi Lâm Bất Nhiễm” Cô hiện tại nhất định rất tiêu dao khoái hoạt! Dù sao cô một lòng muôn vứt bỏ hắn, thậm chí ngay cả mặt mình cũng không tiếc.

Quản gia: “..”

Mới vừa rôi là ai nói tật cả chỉ là diễn kịch, sao chủ nhân nhà mình vừa xoay người liền muốn đi tìm quân cờ kia chứ, tát mặt như thế có thấy đau không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.